Thông báo
🔥[SỰ KIỆN ĐẶC BIỆT] CHÀO HÈ – NHÂN ĐÔI GIẢI THƯỞNG ĐUA TOP 🔥 Xem chi tiết

Trường Môn Hảo Tế Yêu - Chương 604

Cập nhật lúc: 2025-06-20 09:58:15
Lượt xem: 39

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/2VfvXerZvn

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Phù Dương Nghi lắc đầu: “Khai thác khoáng sản gì chứ? Mỏ khoáng chẳng phải đều thuộc về triều đình…”

Nói đến đây, nàng ta tự khựng lại.

Triều đình là triều đình trước kia, bây giờ An Độ đã thuộc về tân triều.

Ung Hoài Vương nắm quyền nh.i.ế.p chính, Phùng Vận mở một mỏ nhỏ thì tính là gì?

Vẻ mặt Phù Dương Nghi thoáng lộ vẻ lúng túng.

Lần đầu tiên nàng ta đến An Độ, Phùng Vận khi ấy chỉ là một thị th.i.ế.p không danh không phận, còn nàng ta là ái nữ của Trưởng công chúa, là Bình Nguyên quận chúa được bệ hạ ban tước…

Vậy mà trong chớp mắt, cảnh còn người đổi, thế sự xoay vần, ai cũng chẳng còn như xưa.

Phù Dương Nghi nói: “Chuyện này ta không hiểu đâu. Nói đi cũng phải nói lại, Nhị ca ta đúng là đồ đầu óc rỗng tuếch, suốt ngày lăn lộn với mấy tên như Nguyên Khanh, chẳng ra hồn ra dáng, cứ luôn mơ mộng viển vông, nghĩ chuyện làm nên nghiệp lớn, mà thực tế ngoài việc tạo phân ra thì chưa từng làm được chuyện gì ra hồn. Vô tài, vô đức, mà lại còn tự cho mình là giỏi…”

Phùng Vận khẽ nhướng mày.

Chê bai người nhà mình đến mức này, một là vì Phù Dương Nghi thật tâm muốn xin lỗi, hai là quả thật những gì nàng ta nói đúng là bộ mặt thật của đám người kia.

Sinh ra trong nhung lụa, dựa vào bóng râm gia tộc mà lớn lên, bản thân chẳng có bản lĩnh gì, nhưng lại không hề thấy mình kém, suốt ngày cứ nghĩ đến chuyện “làm nên đại sự”.

Phùng Vận không hỏi thêm nữa. Phù Dương Nghi không phải người có tâm cơ, những điều nàng ta nói phần lớn đều là thật. Dù gì sau khi trở về, Trưởng công chúa cũng sẽ hỏi, nàng ta chắc chắn sẽ kể lại với Trưởng công chúa và Phù Dương Tung.

Hỏi nhiều quá, ngược lại dễ khiến người khác sinh nghi.

Phùng Vận chỉ hỏi: “Vậy Trưởng công chúa giờ đang ở đâu?”

Phù Dương Nghi đáp: “Ở Thái Bình viên.”

Sắc mặt Phùng Vận khẽ biến, nhưng không nói gì thêm.

Thái Bình viên này, chính là biệt viện hành c.ung mà kiếp trước Lý Tang Nhược từng ở khi đến An Độ.

“Làm sao vậy?” Phù Dương Nghi cũng khá nhạy, nhận ra cảm xúc thoáng qua nơi Phùng Vận, liền hỏi.

Phùng Vận mỉm cười: “Ta chỉ thấy lạ, hôm nay gặp lệnh huynh trên núi, ta chỉ nói mình là người Hà gia ở An Độ, không xưng tên, sao ngươi biết là ta?”

“Cái này còn phải hỏi sao?” Phù Dương Nghi cười rạng rỡ, “Chỉ nghe huynh ấy tả lại là ta đoán ra ngay. Ở An Độ, ngoài ngươi ra, còn có ai là mỹ nhân như tiên giáng trần thế kia? Huống hồ, có thể khiến Vân Xuyên thế tử không tiếc đắc tội với Trưởng công chúa để bảo vệ, ngoài ngươi, còn ai khác?”

Câu c.uối cùng ấy, Ôn Hành Tố nghe được, liền khẽ nhíu mày.

Phùng Vận thì không để ý: “Phải rồi, hôm nay toàn nhờ Thế tử giúp đỡ. Cũng nhờ trước kia từng là hàng xóm, lại hợp tác vài lần.”

Chẳng bao lâu, bữa cơm được dọn lên.

Gia nhân vào mời Phùng Vận nhập tiệc.

Phùng Vận sai người đi mời Thuần Vu Diễm tới cùng dùng món ngon săn được trong ngày, đồng thời mời Phù Dương Nghi ở lại dùng bữa tối.

Thao Dang

Phù Dương Nghi khéo léo từ chối.

Dù trong lòng nàng ta rất muốn ở lại.

Nhưng một là nàng ta cần sớm trở về bẩm báo với mẫu thân, hai là nghĩ đến chuyện Phù Dương Tung gây ra, nàng ta thật sự không đủ mặt dày để ở lại.

Đương nhiên, điều khiến nàng ta bận lòng nhất, là sau khi biết chuyện của Phù Dương Tung, thái độ của Ôn Hành Tố đã khác đi.

Người ta chẳng buồn nhìn nàng ta lấy một cái, nàng ta ở lại chỉ tổ phá hỏng bầu không khí, ảnh hưởng khẩu vị người khác, tự mình chuốc khổ làm gì?

Phù Dương Nghi lễ độ cáo từ, chỉ để lại lễ vật mang đến cho Phùng Vận.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/truong-mon-hao-te-yeu/chuong-604.html.]

Phùng Vận lướt qua xem sơ một lượt: có trang sức châu báu, điểm tâm, gấm vóc, toàn là hàng tốt trong c.ung đưa ra, nàng không khách sáo, sai A Lâu thu lại nhập kho, sau đó vui vẻ cùng Ôn Hành Tố sang nhà ăn dùng bữa.

“Đại huynh, Bình Nguyên quận chúa thật ra là người không tệ.”

Nàng nói vậy không phải vì muốn làm mối, mà là nhìn ra sự xa cách của Ôn Hành Tố đối với Phù Dương Nghi, nên muốn thay nàng ta nói một lời công đạo.

Ôn Hành Tố không có biểu cảm gì thay đổi, chỉ nhàn nhạt cười một tiếng.

“Gần quân tử, tránh tiểu nhân. Nhà tích ác, không nên kết giao. Về sau Yêu Yêu cũng đừng lui tới với nàng ta nữa.”

Phùng Vận nhướng nhẹ mày, trong lòng âm thầm thắp cho Phù Dương Nghi một nén nhang.

Rõ ràng, bởi vì chuyện của Phù Dương Tung, Ôn Hành Tố rất khó có thể sinh ra hảo cảm với Phù Dương Nghi nữa rồi.

Mối nhân duyên này, e là không còn hy vọng.

336- Mộc tú vu lâm. (Cây cao trong rừng dễ đón gió; kẻ tài giỏi dễ bị chú ý)

Thời tiết dần ấm lên.

Giữa tháng ba, vào một ngày nắng đẹp, thôn Hoa Khê bất ngờ xuất hiện một nhóm quan sai.

Người dẫn đầu cưỡi ngựa cao to, phía sau áp giải một nhóm phạm nhân, đi bộ vào thôn, nhưng cũng không nán lại quá lâu, chỉ dừng chân chốc lát ở Trường Môn, sau đó được người dẫn đi thẳng tới xưởng nông cụ.

Phùng Vận đã dẫn theo một nhóm bộ khúc chờ sẵn ở đó.

Trước cổng chất đầy nông cụ và đồ sắt mới rèn, các bộ khúc đứng thẳng lưng, người nào người nấy tinh thần phấn chấn, sắc mặt hồng nhuận, trông rất cường tráng, vừa nhìn đã biết ăn no mặc ấm, dinh dưỡng đủ đầy.

Đám tù nhân nhìn những bộ khúc ấy, trong lòng không khỏi sinh lòng ngưỡng mộ.

Trước khi đến thôn, Thứ sử quân đã nói rõ mục đích chuyến đi này.

Tu sửa đường xá, xây cầu, đào giếng, khai thác mỏ…

Thứ sử quân nói, đến đây làm việc không những được ăn ba bữa mỗi ngày, bữa nào cũng no, còn có thể giảm tội, dù là tội c.h.ế.t, cũng có thể xoay chuyển sinh cơ.

Trước lúc xuất phát, rất nhiều người còn nghi hoặc, không dám tin.

Thời buổi loạn lạc như thế này, sao có thể ăn ba bữa một ngày, lại còn được ăn no?

Bọn họ thậm chí còn ngấm ngầm bàn luận, có phải triều đình muốn g.i.ế.t họ, cho họ ăn no một bữa c.uối cùng trước khi xử trảm không?

Nhưng giờ thì họ tin rồi.

Thậm chí trong số đó có vài kẻ thầm nghĩ: nếu cũng được làm bộ khúc của Trường Môn thì tốt biết mấy.

Nhưng bộ khúc là gia nhân, là tâm phúc của Ung Hoài Vương phi, làm sao đến lượt bọn họ mơ tưởng…

“Các ngươi…”

Trời bắt đầu nóng, Phùng Vận đã thay y phục bằng loại vải nhẹ, mềm, không còn cầu kỳ hoa mỹ, váy áo không thêu không hoa, đơn giản sạch sẽ, vậy mà trong mắt đám tù nhân, lại như tiên nữ hạ phàm, vừa nhìn đã biết không thể với tới.

“Các ngươi nhìn thấy đống đồ sắt kia rồi chứ?”

“Thấy rồi.” Câu đáp không đồng đều, âm thanh uể oải.

Phùng Vận khẽ cười, thần sắc trầm tĩnh:

“Kế tiếp, các ngươi xếp hàng đến chọn. Chọn c.uốc thì đi sửa đường, chọn búa thì lên núi, chọn đòn gánh thì vác sọt, công việc khác nhau, đãi ngộ khác nhau, tùy vào lựa chọn của các ngươi. Nhưng nhớ kỹ một điều: ai dám lười biếng, trốn tránh, ta sẽ cho quay về nơi các ngươi đã đến!”

Mọi người lập tức chấn chỉnh tinh thần: “Dạ!”

Loading...