Thông báo
🔥[SỰ KIỆN ĐẶC BIỆT] CHÀO HÈ – NHÂN ĐÔI GIẢI THƯỞNG ĐUA TOP 🔥 Xem chi tiết

Trường Môn Hảo Tế Yêu - Chương 603

Cập nhật lúc: 2025-06-20 09:58:13
Lượt xem: 34

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/8KdhCdzx3L

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Hôm nay sau khi Phùng Vận lên núi, lại có người trong thôn đến Trường Môn cáo trạng, nói Phùng Lương đánh con họ một trận.

Cùng học trong thôn học, Phùng Vận chủ trương bình đẳng thân ái, học trò không phân cao thấp, nhưng vị tiểu lang quân Phùng gia lại không nghĩ thế, nhìn ai cũng là hạng dân đen thấp hèn…

Phùng Vận về đến việc đầu tiên là nhốt Phùng Lương vào nhà chứa củi.

Mà đúng lúc bên ngoài náo nhiệt chia thịt thú rừng, thì trong phòng, Phùng Lương đ.ấ.m đá đùng đùng, gào khóc ầm ĩ như sấm.

Phùng Vận coi như không nghe thấy, mỉm cười đáp lại Hàn bà bà:

“Có khi là giống nòi Phùng gia không tốt.”

Hàn bà bà trừng nàng một cái: “Ăn nói bậy bạ, thế sao người lại tốt như thế?”

Phùng Vận khẽ cười: “Vì ta theo mẫu thân ta mà, có liên quan gì đến Phùng Kính Đình đâu.”

Hàn bà bà phì cười thành tiếng.

Đang trò chuyện, bên ngoài chợt vang lên giọng của Cát Quảng:

“Ôn tướng quân tới rồi ạ.”

Ban ngày hôm nay trời khá đẹp, nhưng đến đêm lại trở lạnh.

Ôn Hành Tố bước vào, chỉ mặc một bộ trường sam tay rộng. Phùng Vận vừa định hỏi vì sao hắn mặc mỏng như thế, thì liền thấy phía sau xe ngựa, có một người bước xuống, Phù Dương Nghi.

Trên người nàng ta, đúng lúc lại khoác chiếc áo khoác lông của Ôn Hành Tố.

Phùng Vận sững người một thoáng, liền thấy Phù Dương Nghi nháy mắt với nàng.

“Ung Hoài Vương phi, không chào đón ta đến sao?”

Phùng Vận mỉm cười lắc đầu, trêu chọc:

“Mặc chiếc áo này, búi tóc kiểu này, ta suýt chút nữa không nhận ra.”

Rồi lại liếc nhìn Ôn Hành Tố: “Sao lại đi cùng đại huynh ta vậy?”

Chưa kịp để Phù Dương Nghi lên tiếng, Ôn Hành Tố đã vội nói:

“Ta từ đại doanh trở về, trên đường đến thôn Hoa Khê thì gặp được Bình Nguyên quận chúa…”

Hắn không muốn để Phùng Vận hiểu lầm. Phù Dương Nghi cũng nhìn ra ý tứ đó, mỉm cười dịu dàng nhìn hắn một cái, nói:

“Khi ra ngoài trời vẫn nắng chan hòa, nên ta mặc hơi mỏng, nào ngờ mặt trời vừa lặn liền trở lạnh… May mà gặp được Ôn tướng quân, nếu không ta sợ mình đã bị cảm lạnh rồi.”

Ôn Hành Tố chỉ nhẹ nhàng cười: “Quận chúa nói quá lời rồi.”

Phù Dương Nghi khoác tay Phùng Vận, vừa đi vào trong vừa nói:

“Vận nương, ta đến là để tạ lỗi với ngươi.”

Phùng Vận trong lòng hiểu rõ, môi khẽ mím lại, chỉ mỉm cười không đáp.

Mời hai người vào nhà ngồi xuống, đợi tỳ nữ dâng trà xong, Phù Dương Nghi mới đứng dậy từ sau bàn, hai tay nâng chén trà, cúi người hành lễ với Phùng Vận.

“Lấy trà thay rượu, thay mặt người huynh vô dụng của ta, tạ lỗi với Vận nương.”

Ôn Hành Tố lúc này mới biết chuyện xảy ra trên núi hôm nay.

Ánh mắt ôn hòa của hắn hơi lạnh đi, không nói một lời.

Phù Dương Nghi mấy lần định bắt chuyện, đều bị hắn nhẹ nhàng lảng sang chuyện khác.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/truong-mon-hao-te-yeu/chuong-603.html.]

Vẫn là gương mặt ấy, vẫn là nụ cười ấy, vẫn là vị tướng quân nho nhã từng cởi áo khoác sưởi ấm cho nàng ta, nhưng Phù Dương Nghi lại cảm nhận rõ ràng, đã có điều gì đó đổi thay.

Sự lạnh nhạt ấy, đủ để thấy hắn chán ghét Phù Dương Tung đến mức nào.

Phù Dương Nghi khẽ thở dài, trong đôi mắt đen trắng phân minh, hiện lên một chút thẫn thờ.

“Ca ca ta cái gì cũng tốt, chỉ là kết giao không thận trọng, mắt mù. Cứ thích tụ tập với mấy tên như Nguyên Khanh…”

Phùng Vận không nói nhiều, chỉ nhấp một ngụm trà, mỉm cười nói:

“Những lang quân tôn quý ấy, không ở phủ hưởng phúc, hay đến hoa lâu uống rượu, lại chạy lên núi làm gì?”

Phù Dương Nghi bĩu môi, liếc nàng một cái.

“Còn có thể là gì, ăn no rửng mỡ, rảnh rỗi quá sinh chuyện thôi…”

“Ồ?” Phùng Vận nâng chén trà, mời nàng ta một chén, chờ nghe tiếp.

Ôn Hành Tố liếc nhìn nàng một cái, lập tức cau mày.

A Vận bình thường không phải là người thích xen vào việc người khác, nhất định là nghi ngờ điều gì đó nên mới truy hỏi ngọn nguồn như vậy.

Phù Dương Nghi hoàn toàn không nhận ra trong lời Phùng Vận có ý dò xét, cũng chẳng phòng bị nàng, nói đến Nhị ca Phù Dương Tung thì thao thao bất tuyệt, lời nào lời nấy đều đầy oán trách.

“Đêm đó Trung Kinh xảy ra biến cố, phủ Trưởng công chúa đang yên đang lành cũng gặp tai ương từ trên trời rơi xuống, bị trận hỏa hoạn nhà bên lan sang, nửa tòa phủ bị cháy rụi…”

Đêm đó khắp Trung Kinh đều có người phóng hỏa, chẳng ai cứu chữa, lửa cháy liên miên, căn bản không thể dập tắt.

“Hoàng thân quốc thích nội đấu, mẫu thân ta đau lòng vô cùng, nói là có lỗi với tổ tông…”

Nói đến đây, nàng liếc nhìn Phùng Vận một cái.

“Trước khi xảy chuyện, Lý thừa tướng cho người đến, bảo chúng ta cả nhà chuyển đi, theo ông ta chạy đến Nghiệp Thành, lập triều đình mới… bị mẫu thân ta mắng cho một trận.”

Thao Dang

Phùng Vận nói: “Trưởng công chúa mắt sáng như tuyết. Nghiệp Thành là triều đình bù nhìn, không thể kéo dài. Trưởng công chúa mà đến đó, bị thiên hạ phỉ nhổ thì thôi, trước mặt liệt tổ liệt tông, biết ăn nói làm sao?”

Phù Dương Nghi khẽ thở dài:

“Mẫu thân ta cũng nói như vậy.”

Phùng Vận hỏi tiếp: “Vậy sao các ngươi lại đến An Độ?”

Nàng cũng không vòng vo, hỏi thẳng: “Là định mượn đường An Độ đến Tín Nghĩa, rồi vòng sang Nghiệp Thành sao?”

“Không không.” Phù Dương Nghi lập tức phủ nhận, ngập ngừng một chút, lại nhíu mày nói: “Cho dù mẫu thân ta có muốn, thì ta cũng tuyệt đối không đồng ý. Đang yên đang lành, lại chạy đến Nghiệp Thành chịu khổ làm gì…”

Phùng Vận mỉm cười, không hỏi nữa.

Phù Dương Nghi liếc về phía Ôn Hành Tố, khẽ cười.

“Là ta đề nghị mẫu thân đến An Độ tạm trú một thời gian.”

Trong đó tuy có chút tư tâm của Phù Dương Nghi, nhưng đối với Trưởng công chúa mà nói, cũng là một lựa chọn không tồi.

Tây Kinh trăm việc bỏ ngỏ, tình hình hỗn loạn, bà ta không muốn nhúng tay vào vũng nước đục, còn Nghiệp Thành thì lại càng như thế. Ngoài ra, nhiều thành trì hoặc là không an toàn, hoặc nằm trong tay các thế lực thế gia ổ bảo, quân phiệt chiếm cứ.

So ra, An Độ là lựa chọn tốt nhất.

“Chúng ta quyết định đến An Độ lánh nạn, nên rất nhiều hoàng thân Trung Kinh cũng kéo đến theo. Mấy người ngươi gặp trên núi hôm nay, đều là bằng hữu thân thiết của Nhị ca ta.”

Nàng nhìn Phùng Vận, lại nói: “Nhưng An Độ dù sao cũng không như Trung Kinh, ít trò vui. Mấy người đó mới đến, chẳng có gì giải trí. Không biết nghe từ đâu ra rằng Tiểu Giới Khâu có kho báu, thế là cả đám hào hứng rủ nhau lên núi tìm bảo vật…”

“Tìm bảo vật?” Phùng Vận cười khẽ, thản nhiên liếc nhìn Phù Dương Nghi, “Chuyện ta định đào giếng khai mỏ ở Tiểu Giới Khâu, quận chúa có nghe nói không?”

Loading...