Thông báo
🔥[SỰ KIỆN ĐẶC BIỆT] CHÀO HÈ – NHÂN ĐÔI GIẢI THƯỞNG ĐUA TOP 🔥 Xem chi tiết

Trường Môn Hảo Tế Yêu - Chương 602

Cập nhật lúc: 2025-06-20 09:58:10
Lượt xem: 34

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/5L05d6YWSF

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Dứt lời, ánh mắt Thuần Vu Diễm quét qua nàng, u lãnh mà lạnh lẽo, lùi ra hai bước, uể oải phân phó gia nhân:

“Chân bước cho vững vào.”

Gia nhân lập tức đáp: “Dạ.”

Phùng Vận không tranh cãi nữa.

Cũng chẳng buồn chấp kẻ điên làm gì.

Dù sao y cũng coi như có lòng tốt.

Hơn nữa, câu nói đó… quả thực đã uy h.i.ế.p được nàng.

Tuy đã lâu không tái phát, nhưng không sợ nhất vạn, chỉ sợ vạn nhất. Nàng tuyệt đối không muốn phát tác trước mặt Thuần Vu Diễm mà mất mặt.

Đường núi sau trận tuyết dày, rất khó đi, trong núi càng thêm gian nan. May mà Tôn đại thúc đúng là người thạo núi thạo đường, không đi vòng không quanh co, dẫn họ một mạch đến thẳng hang đá lần trước tìm thấy thạch mặc.

Đó là một hang đá dài hẹp, dốc nghiêng xuống dưới.

Phùng Vận đi theo lão thợ trước tiên đứng ngoài quan sát lớp đá, nhìn màu đất.

Lúc chuẩn bị xuống hang thăm dò, lại bị Thuần Vu Diễm ngăn lại.

“Ở trên chờ.”

Phùng Vận lúc này cũng hơi mệt, không tranh với y nữa.

Thuần Vu Diễm tự mình theo lão thợ xuống dưới, đây là lần đầu tiên Phùng Vận phát hiện, khi làm việc, Thuần Vu Diễm không phải loại người chỉ biết hưởng lạc, mà rất thực tế, thực dụng.

Chừng nửa canh giờ, đoàn người mới từ từ trở lên.

Phùng Vận hỏi: “Sao rồi? Có bao nhiêu trữ lượng?”

Thuần Vu Diễm mặt trầm xuống: “Nàng không hỏi ta có sao không trước à?”

Phùng Vận đánh giá y từ đầu đến chân.

Một thân cẩm bào lông quý hơi dính bụi bẩn, tóc có phần rối, từ đầu đến chân, chỉ có chiếc mặt nạ là vẫn chỉnh tề không chê vào đâu được.

Phùng Vận khẽ cong khóe môi: “Thế tử đáng ra không nên ăn mặc thế này mà lên núi. Nếu thay bộ trang phục dã hành, cũng không đến nỗi thê thảm vậy. Vào núi thăm mỏ, ngàii ăn vận thế này, có cần thiết không?”

Thuần Vu Diễm như thể bị xương cá mắc họng, nghẹn lời không nói được.

Mấy gia nhân vội vàng dời mắt đi chỗ khác, giả như chưa từng nghe thấy lời bẽ mặt kia.

Trước khi lên núi, Hướng Trung đã từng khuyên thế tử thay đồ.

Nhưng thế tử coi trọng hình thức, phải đẹp trước đã, thế là chỉ đành hy sinh bộ áo giá trị không nhỏ ấy.

Lão thợ là người thật thà, không để ý đến tâm trạng của chủ tử, cười một tiếng, chắp tay báo lại với Phùng Vận:

“Chúc mừng Vương phi, chúc mừng Thế tử, theo tiểu nhân xem, ngọn núi này trữ lượng khoáng vật rất dồi dào, khai thác mấy chục năm cũng không thành vấn đề.”

Phùng Vận mừng rỡ: “Đa tạ lời tốt lành của ông.”

Dứt lời, nàng liền cùng lão thợ đi quanh một vòng, bàn xem nên đào giếng ở đâu, đặt ròng rọc chỗ nào, độ sâu, độ rộng của giếng lò, cách vận chuyển… hai người trò chuyện đâu ra đấy, chuyên chú tập trung, hoàn toàn quên mất Thuần Vu Diễm đang tồn tại.

Trên đường về, Thuần Vu thế tử kéo dài gương mặt, trông chẳng khác gì chủ nợ bị quỵt tiền.

Phùng Vận nhận ra mình đã lơ y, đến cổng trang viện Trường Môn, liền xuống ngựa, cúi mình hành lễ thật sâu với y.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/truong-mon-hao-te-yeu/chuong-602.html.]

“Hôm nay đa tạ thế tử đã vất vả.”

Thuần Vu Diễm nhướng mày, nhàn nhạt nói:

“Đừng chỉ lo cảm tạ, phiền phức của nàng còn ở phía sau đấy.”

Phùng Vận hỏi: “Lời ấy là có ý gì?”

Thuần Vu Diễm ngập ngừng: “Trưởng công chúa bảo vệ người nhà, lại nhỏ nhen, hôm nay đắc tội với Đan Dương quận vương, chỉ sợ sẽ sinh chuyện.”

Phùng Vận khẽ nhíu mày, liền nghe y nói: “Có người đến hỏi, nàng cứ nói là do ta làm, không liên quan đến nàng.”

Thao Dang

Phùng Vận hơi cúi mình thi lễ: “Thế tử thật là nghĩa khí. Chỉ là, chuyện do ta khơi ra, không dám phiền Thế tử gánh thay.”

Ngừng một chút, nàng lại mỉm cười: “Huống chi, hạng tiểu nhân như vậy, ta cũng chưa chắc để vào mắt.”

Ban đầu nàng thật lòng không muốn gây phiền toái cho Thuần Vu Diễm, nên mới nói dứt khoát như thế. Nhưng những lời này rơi vào tai Thuần Vu Diễm, lại giống như đang nói, y xen vào việc người khác, người ta căn bản không cần đến y.

“Ồ.” Thuần Vu Diễm nhếch môi, giọng lộ vẻ giễu cợt: “Ta thật là quên mất, nàng đâu phải nữ lang tầm thường? Nàng là Vương phi của Ung Hoài Vương kia mà, sao lại sợ đám tiểu nhân ấy?”

Vừa nói, y vừa vung tay áo bỏ đi.

Phùng Vận chỉ biết lắc đầu bất lực.

Không ngờ Thuần Vu Diễm lại dừng chân, ngoảnh đầu nhìn nàng.

“Nước xa không cứu được lửa gần, Ung Hoài Vương đang ở biên ải xa xôi, Vương phi vẫn nên cẩn thận thì hơn. Trưởng công chúa không phải loại tiểu nhân tầm thường, dù là triều đình Tây Kinh hay triều đình Nghiệp Thành, lúc này chỉ sợ cũng không dễ đắc tội với bà ta.”

Phùng Vận hiểu rõ hàm ý trong lời y, cúi đầu hành lễ:

“Đa tạ thế tử chỉ giáo.”

Thuần Vu Diễm vốn còn định nói thêm điều gì đó, nhưng khi nhìn thấy gương mặt khách khí mà xa cách ấy, c.uối cùng chỉ đành quay đầu bỏ đi thẳng.

335- Nhân duyên vô tiếp.

Phùng Vận về phòng rửa mặt thay y phục, vừa bước ra đã thấy trong sân náo nhiệt không thôi.

Rất nhiều người trong thôn vây quanh, xem đám thị vệ mang về những thứ săn được.

Hôm nay lên núi, trong lúc Phùng Vận cùng thợ cả khảo sát tầng đá và tầng đất, mấy thị vệ liền theo Tôn đại thúc đi săn một chuyến.

Tôn đại thúc vốn là hậu duệ nhà săn, rất thành thạo tay nghề, trong núi lại có sẵn bẫy rập do ông đào từ trước, lần này thu hoạch rất khá.

Ngoài thỏ rừng, gà rừng và mấy con thú nhỏ, còn có một con cheo (hươu chuột) và một con cáo.

Mọi người cười nói vây quanh xem náo nhiệt, Ngao Tử cũng nằm rạp bên khe cửa nhìn ra ngoài, l.i.ế.m mép liên hồi. Bây giờ Ngao Tử đã lớn dần, Phùng Vận sợ nó dọa đến người trong thôn, bị dị nghị, nên khi có người ngoài đến thì để nó ở trong phòng.

Nhìn con thú nhỏ ngoan ngoãn như vậy, tim Phùng Vận cũng như mềm lại.

Nàng tiến đến xoa đầu Ngao Tử: “Lát nữa sẽ có đồ cho ngươi ăn.”

Phùng Vận vừa bước ra ngoài, Hàn bà bà liền hỏi: “Nương tử muốn ăn gì? A bà làm cho người món canh gà nhé? Dùng xương heo, xương gà xương vịt ninh cho ra vị, đến khi nước trắng như sữa, rồi thêm rau xanh vào nấu cùng…”

“Bà cứ quyết định là được.” Phùng Vận nói: “Chỉ là nội tạng thì để lại cho Ngao Tử ăn.”

Hàn bà bà cười đến nỗi nếp nhăn trên mặt đều nhăn tít: “Chuyện này còn phải dặn sao, không cần nói, bà cũng nghĩ cho Ngao Tử rồi.”

Phùng Vận ừ một tiếng, lại hỏi: “Đại huynh nói hôm nay sẽ đến đúng không?”

“Đại lang quân sẽ tới à?” Hàn bà bà hoàn toàn không biết việc này, nghĩ một lát, rồi thở dài: “Cũng là huynh đệ chui ra từ một bụng mẹ, mà sao khác biệt lớn như vậy? Tiểu lang quân mà được một nửa hiểu chuyện như Đại lang quân, thì cũng đỡ cho người phải lo rồi.”

Phùng Lương mấy ngày nay bị Phùng Vận dạy cho mấy trận, đã biết thu mình lại phần nào, nhưng cái tính từ nhỏ nuông chiều mà thành, nhất thời khó mà sửa được, luôn có thể làm ra mấy chuyện khiến người ta bực mình.

Loading...