Trường Môn Hảo Tế Yêu - Chương 601
Cập nhật lúc: 2025-06-20 09:58:08
Lượt xem: 39
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Đôi mắt đen sâu thẳm của Thuần Vu Diễm quét qua, hỏi Phùng Vận:
“Thấy ủy khuất rồi?”
Phùng Vận nghi hoặc hỏi lại: “Ngài trông ta giống đang ủy khuất sao?”
Thuần Vu Diễm: …
Chỉ cần nàng hé miệng than một câu ủy khuất, thì muốn g.i.ế.t, muốn lột da, chẳng phải là danh chính ngôn thuận sao?
“Ta đúng là mắc nợ nàng mà.” Thuần Vu Diễm nghiến răng nghiến lợi, trừng mắt liếc nàng một cái, rồi quay đầu phất tay, giọng lười biếng nói:
“Còn không quăng xuống đi, ngây người ra đó làm gì?”
Tang Tiêu mặt không đổi sắc đáp một tiếng “vâng”, Hướng Trung có chút gấp gáp, vội vàng tiến lên nói:
“Thế tử, đây là Đan Dương quận vương của phủ Trưởng công chúa, còn vị này là Thanh Hà quận hầu...”
Ông ta cố ý nhắc nhở một câu, sợ Thuần Vu Diễm không nhận ra thân phận, tưởng là lang quân nhà quan lại tầm thường nào đó, gây ra hiểu lầm.
Nào ngờ Thuần Vu Diễm vừa nghe đã bật cười:
“Quản hắn là quận vương quận hầu gì, khiến bản thế tử không vui, đều phải quăng hết xuống.”
“Thế tử…”
“Quăng!”
Hướng Trung cứng họng.
Tang Tiêu và Ân Ấu liếc nhìn nhau, lập tức gọi thị vệ tiến lên.
Kỳ thực Thuần Vu Diễm chỉ mang theo mười người, cộng thêm tùy tùng của Phùng Vận, về số lượng cũng chỉ ngang ngửa.
Nhưng không chịu nổi y điên, y c.uồng.
Một khi người điên c.uồng lên, ai cũng không đè nổi, mang đến cho người ta chỉ còn nỗi sợ hãi.
Phù Dương Tung nhìn nam tử này như yêu ma, lạnh lẽo vô tình, đối mặt với bọn họ mà dửng dưng như không, hoàn toàn không coi ai ra gì, trong lòng cũng thấy tức giận.
“Vân Xuyên thế tử đây là đến nửa phần tình cảm cũng không nể sao?”
Lúc này Thuần Vu Diễm mới quay đầu lại nhìn hắn ta.
Thân hình cao lớn thon dài, vóc dáng cực kỳ nổi bật, so với mấy người nhà họ Nguyên kia trông còn chỉnh tề hơn đôi chút...
“Nể chứ, sao lại không nể?” Thuần Vu Diễm thản nhiên mở miệng.
Phù Dương Tung lập tức dịu mặt lại, chắp tay cười nói: “Chúng ta tuổi trẻ nông nổi, không nên đường đột với giai nhân trước mặt Thế tử, kính xin Thế tử rộng lượng, mở lượng hải hà, tha lỗi cho…”
Thuần Vu Diễm phất tay áo, lười nhác mỉm cười, hai cánh môi kia lúc hé lúc hợp, đẹp đẽ đến kinh người.
“Chính vì nể tình, nên mới phải thay Trưởng công chúa dọn dẹp gia môn, dạy dỗ lại cái đứa bất hiếu nhà nàng đó! Tang Tiêu, Ân Ấu, cần bản Thế tử tự mình ra tay sao?”
Mọi người đều thất sắc.
Nguyên Khanh nóng nảy lên tiếng: “Thuần Vu Diễm, ngươi dám làm càn?”
Chậc chậc chậc! Thuần Vu Diễm nhìn bộ dạng ngây thơ ngu xuẩn của gã, hiếm khi sinh ra chút đồng tình.
“Trên đời này có chuyện gì mà Thuần Vu Diễm ta không dám làm sao?”
Dứt lời lại liếc gã một cái đầy khinh miệt, “Huống hồ triều đình Trung Kinh nay đã tan tác, hoàng tộc tông thân chẳng khác nào chó nhà có tang, cho dù là ngày trước, bản thế tử đã từng sợ ai đâu?”
Nguyên Khanh nghe y nói “chó nhà có tang”, sắc mặt thoáng trầm xuống, định nói gì đó, lại nuốt ngược vào, có chút lắp bắp:
“Vẫn nghe nói Thế tử khoan dung độ lượng, có khí độ dung người, chúng ta dù có lỗi, cũng đã nhận sai, cứ mãi không buông tha, thì là ngươi sai rồi...”
Thuần Vu Diễm liếc khuôn mặt kia, một gương mặt vì phóng túng quá độ mà bạc nhược, đầy vẻ thương hại.
“Bản Thế tử là đang cứu ngươi đấy, Thanh Hà quận hầu, đừng không biết điều.”
Phù Dương Tungtrong lòng hơi chấn động: “Thế tử nói vậy là có ý gì?”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/truong-mon-hao-te-yeu/chuong-601.html.]
Thuần Vu Diễm đáp: “Quăng xuống sườn núi, cùng lắm là tàn phế, chưa đến nỗi mất mạng, ta còn từ bi hơn Bùi Quyết nhiều đấy.”
Bùi Quyết?
Thì liên quan gì đến Bùi Quyết?
Thuần Vu Diễm nhìn bộ dạng ngu ngơ không biết gì của bọn họ, chẳng buồn vạch trần thân phận của Phùng Vận, uể oải giơ tay, suýt nữa thì bật cười.
Tang Tiêu nhận lệnh, lao lên định bắt lấy Nguyên Khanh.
Hai bên thị vệ thấy vậy, liền chen lấn xông tới.
Người của hai phe trừng mắt nhìn nhau, cãi vã om sòm.
“Làm gì thế? Đừng ép người quá đáng!”
“Bớt nói nhảm! Ai theo chủ nấy, bản lĩnh phân cao thấp.”
Gào thét mấy câu, thoắt cái đã rút đao giằng co. Diệp Sấm đã sớm mất kiên nhẫn, ngó chăm chăm sang Phùng Vận.
Phùng Vận khẽ nhướng cằm.
Nhận được chỉ thị, đám thị vệ mừng rỡ như điên, gào lên một tiếng rồi lao lên.
Trận hỗn chiến ở sườn núi ấy, kết quả là Nguyên Khanh bị hai người nhấc bổng rồi ném thẳng xuống dốc, mấy kẻ nhị thế tổ đến từ Trung Kinh thì kẻ bị thương, kẻ lăn lộn, c.uối cùng kéo theo đám thị vệ bỏ chạy tán loạn như c.h.i.m thú.
Thuần Vu Diễm hài lòng hừ một tiếng, uể oải hỏi Phùng Vận:
“Phùng Thập Nhị, đã hả giận chưa?”
Phùng Vận hỏi lại: “Cái gì?”
Thuần Vu Diễm nói: “Nàng hoàn toàn có thể nói rõ thân phận, tránh đi chuyện này, vì sao không nói?”
Phùng Vận không trả lời, lại hỏi ngược: “Ta cũng muốn hỏi Thế tử, rõ ràng đang đi lên núi, sao lại từ trên núi xuống?”
Thao Dang
Thuần Vu Diễm không đáp, vỗ tay một cái.
Chỉ thấy hai tên gia nhân khiêng một chiếc kiệu vai đi tới.
Thuần Vu Diễm lười nhác ra hiệu cho Phùng Vận: “Lên đi.”
Phùng Vận kinh ngạc nhìn y một cái, không nhúc nhích: “Ta tới đây để làm việc, không cần thứ này.”
Thuần Vu Diễm bỗng nổi giận.
“Nàng nhìn giày mình xem, ướt sũng cả rồi.”
Phùng Vận: “Thì sao?”
Thuần Vu Diễm nghiêng đầu, thì thầm bên tai nàng: “Nàng quên mình từng trúng thứ tà dược gì rồi sao? Giày ướt, không sợ tái phát à?”
Phùng Vận ngẩng đầu, bắt gặp đôi mắt như muốn vạch trần bí mật của mình, lòng chợt lạnh lẽo…
“Uy h.i.ế.p ta à?”
“Nàng nói thử xem, nếu ta kể cho Bùi Quyết, hắn sẽ nghĩ thế nào?”
Phùng Vận: “Ngài nghĩ ta quan tâm sao?”
Lời còn chưa dứt, bên tai vang lên tiếng cười thấp lạnh của Thuần Vu Diễm, nghe cực kỳ thiếu kiên nhẫn:
“Bùi Quyết không ở đây, nếu nàng phát độc, chẳng phải sẽ phải cầu đến bản Thế tử sao? Ta thì không muốn tạm bợ.”
Có lẽ vì bị người khác dòm trúng chuyện riêng, cũng có thể vì hơi thở nóng hổi phả bên tai, vành tai Phùng Vận đỏ ửng, vẻ xấu hổ dần tắt, da trắng điểm hồng, lại thêm chút giận nhẹ, dáng vẻ thật quyến rũ.
Thuần Vu Diễm suýt nữa đã bật cười.
Nhìn ánh mắt Phùng Vận đầy tính toán và do dự, y liền ôm ngang nàng đặt lên kiệu.
Giống như lần trước, cúi người giúp nàng buộc đai, thản nhiên nói:
“Ta không có hứng thú với nàng, phòng bị đến vậy làm gì? Chỉ là không muốn nàng đi chậm, lỡ việc chính.”