Trường Môn Hảo Tế Yêu - Chương 600
Cập nhật lúc: 2025-06-18 04:59:37
Lượt xem: 44
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/8Ux8gfDXfh
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
“Nhìn dáng mày ánh mắt thế kia, e là áp trại phu nhân nhà ai rồi?”
Câu này quả thật phóng túng quá đà, khiến cả đám người cười ầm lên.
Thanh niên đứng cạnh mũi khoằm lại khẽ cau mày, hạ giọng: “Khanh huynh, chớ gây chuyện nữa. Chúng ta đi nhanh thôi.”
Người mũi khoằm được gọi là Khanh huynh hiển nhiên không phải kẻ dễ khuyên can.
“Tiểu nương tử xinh đẹp thế kia, hữu duyên gặp gỡ, sao lại không làm quen một chút?”
Phùng Vận vốn dĩ có dung mạo yêu kiều, nhưng đó là khi nàng mang biểu tình ôn hòa. Lúc này mặt lạnh như sương, vẻ nghiêm trang khiến người ta nhìn một cái liền biết là xuất thân khuê các.
Gã nói vậy, chẳng qua là cho rằng Phùng Vận xuất thân thấp hèn, chẳng đáng e dè gì.
Thấy gax bước thêm một bước, Diệp Sấm liền trầm mặt, rút đao toan ra tay.
Phùng Vận giơ tay ngăn lại.
Phía đối phương mang theo không ít tùy tùng, tổng cộng chừng hơn hai mươi người, ai nấy đều cường tráng hữu lực, tay cầm binh khí sắc bén, nếu đánh nhau thật, dù không thua cũng dễ chịu thiệt thòi…
Nàng không muốn người của mình bị thương, dù chỉ là một vết nhỏ.
Khi chưa rõ lai lịch đối phương, nàng có thể nhẫn nhịn.
“Nhường đường.” Nàng bình thản nói.
Bên kia vừa nghe đã cho là tiểu nữ lang sợ hãi.
“Giai nhân biết thời thế, lại càng khiến người thương tiếc.”
Người ta thường hay được voi đòi tiên, đã mang tâm tư như vậy, ánh mắt nhìn tới liền trở nên tục tằn, ngoài trừ vị lang quân áo tím đứng cạnh mũi khoằm ra, những ánh mắt kia đổ dồn về phía Phùng Vận, như thể muốn nuốt sống nàng.
“Tiểu nương tử.” Đến trước mặt nàng, gã nhướng mày, “Chưa có nơi gửi gắm chứ?”
Lời như thế, thực sự là cực kỳ thất lễ.
Phùng Vận khẽ nhíu mày, “Liên quan gì đến ngươi?”
Đối phương cười khẽ, bộ dáng phong lưu phóng khoáng càng làm lộ vẻ ngạo mạn.
“Nàng xinh đẹp đến vậy, nhà ai mới xứng đôi? Bản lang quân đây là đang nghĩ cho nàng đấy, chẳng bằng theo ta…”
“Lang quân đã vượt quá khuôn phép rồi.” Phùng Vận mặt trầm xuống, “Ngẫu nhiên gặp gỡ, ta đã nhường đường, lang quân hà tất phải ép người quá đáng, còn mở miệng trêu ghẹo?”
“Chậc, thì ra tiểu nương tử cũng hiểu được chuyện trêu ghẹo à? Vậy càng hay, chúng ta thật là tâm đầu ý hợp…”
Phùng Vận nhướn mày: “Chẳng hay là gia giáo nhà nào mà dạy ra được kẻ c.uồng vọng như vậy?”
“c.uồng vọng?” Gã mũi khoằm quay đầu nhìn đồng bọn, “Giai nhân bảo ta c.uồng vọng, chẳng phải là có ý với ta sao?”
Vài kẻ đồng hành cười ha hả, phụ họa:
“Khanh huynh sao không thu nạp nàng về làm chính thê, một phen c.uồng vọng cho thỏa?”
Mũi khoằm cao hứng không thôi, xoa cằm nhìn Phùng Vận.
“Gặp qua bao mỹ nhân, cũng chưa từng thấy tuyệt sắc như nàng. Thật không ngờ, nơi hẻo lánh như An Độ này, lại ẩn giấu một giai nhân khuynh quốc khuynh thành thế này…”
Gã như thì thầm tự nói, rồi cười híp mắt hỏi Phùng Vận:
“Nàng nếu chịu nói một câu mềm mỏng, ta liền cưới nàng làm chính thê, thế nào?”
Lời lẽ càng lúc càng quá quắt.
Những người này rõ ràng đã quen trò đùa cợt nữ nhi nhà lành, như cơm bữa, mà kẻ đi cùng lại chẳng ai chịu ngăn cản.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/truong-mon-hao-te-yeu/chuong-600.html.]
Phùng Vận khẽ bật cười, “Chẳng bằng lang quân báo danh trước, để ta xem có phải trèo cao quá chăng?”
Nghe vậy, đối phương cười càng rạng rỡ:
“Nguyên gia, Bình thành.”
Nói xong gã lại ngoái đầu nhìn đồng bọn phía sau, người thiếu niên cao lớn nhất, mặc áo bào tím.
“Vị này là Đan Dương quận vương. Từng nghe qua chưa?”
Phùng Vận trong lòng đã rõ.
Hóa ra là gặp phải một đám lang quân thế gia.
Đan Dương quận vương tên gọi Phù Dương Tung, không may lại chính là nhị ca của Phù Dương Nghi.
Thao Dang
Gã mũi khoằm tự xưng là người nhà họ Nguyên ở Bình Thành này, tám phần cũng là dòng dõi hoàng thân quốc thích.
Do Lý Tông Huấn đốt phá mà Trung Kinh tổn hại nghiêm trọng, rất nhiều tông thân hoàng thất và thế gia vọng tộc đều rời đi.
Có người chọn đường vòng về Tây Kinh, có kẻ quay về quê tổ Bình Thành, cũng có không ít người tạm cư nơi khác, lại có kẻ nhà cửa theo Lý Tông Huấn đến Nghiệp thành thì đang nghĩ cách để được vào đó.
Nếu muốn đi đường qua Nghiệp thành, An Độ đúng là thuận tiện vô cùng.
Ra khỏi Thạch Quan chừng hai trăm dặm, chính là địa giới triều đình Nghiệp Thành. Quận Tín Nghĩa vì ký minh ước dưới thành với nước Tề, nên như một vùng đất mở, từ đó đi thuyền rời đi thuận tiện hơn nhiều nơi khác.
Phùng Vận chưa dám chắc bọn họ là muốn rời đi, hay còn có ý đồ khác.
Đối mặt với ánh mắt nóng rực kia, nàng khẽ cong môi, như cười như không.
“Quý nhân gia thế cao quý, ta thật chẳng dám trèo cao. Xin đừng làm khó thêm nữa.”
“Không sao cả, nàng trèo không nổi, ta hạ thấp mình cũng được mà…” Gã kia cười he he, hai con mắt như muốn rớt cả lên người Phùng Vận, giọng càng lúc càng sàm sỡ, “Theo ta, bất kể nàng là thứ thất bại gì, về sau cũng có chỗ dựa, chẳng phải tốt sao?”
Phùng Vận nhướn nhẹ chân mày, vẻ giễu cợt trong mắt đã sắp không giấu nổi nữa.
Nhưng rõ ràng có kẻ so với nàng còn không nén được giận.
“Chó đâu ra gan trời, dám c.uồng ngôn như thế…”
Tiếng mỉa mai nặng nề từ phía chân dốc vọng lên.
Chính là Thuần Vu Diễm vừa đi giờ quay lại, mà y rõ ràng là đi lên, sao giờ lại từ dưới đi tới?
Phùng Vận còn chưa kịp hỏi, đã thấy Thuần Vu Diễm tung người nhảy vọt lên dốc.
“Tang Tiêu.” Thuần Vu Diễm khẽ vung tay áo, sắc mặt cực kỳ khó coi, “Lôi hết lũ rùa con này ném xuống dưới cho ta.”
334- Không màng hậu quả.
Giọng Thuần Vu Diễm bình thản, nếu không phải trong mắt lóe lên một tia lạnh lẽo sắc bén, e rằng ai đó còn tưởng y chỉ nói đùa…
Dù sao thì, độ cao thế này, ném xuống là mất mạng thật.
“Vị huynh đài này, chẳng hay có phải là Thế tử Vân Xuyên?”
Vài tên lang quân thế gia thấy người Vân Xuyên cầm đao kéo tới, thoáng sửng sốt, rồi mới có người lên tiếng.
Chính là vị thiếu niên áo tím kia, Đan Dương quận vương đến từ phủ Trưởng công chúa.
Có thể bọn họ không biết Thuần Vu Diễm trông ra sao, nhưng từng gặp thế tử Vân Xuyên đeo mặt nạ trong vài buổi tiệc ở Trung Kinh.
Nghe Phù Dương Tung lên tiếng, Nguyên Khanh cũng tỉnh ngộ.
Ra chiều bừng tỉnh đại ngộ, cười nói:
“Ta đã bảo sao An Độ quận lại có tuyệt sắc khuynh thành đến vậy, thì ra là người của Thế tử. Mạo phạm rồi, mạo phạm rồi, mong Thế tử rộng lượng bỏ qua cho…”