Thông báo
🔥[SỰ KIỆN ĐẶC BIỆT] CHÀO HÈ – NHÂN ĐÔI GIẢI THƯỞNG ĐUA TOP 🔥 Xem chi tiết

Trường Môn Hảo Tế Yêu - Chương 599

Cập nhật lúc: 2025-06-18 04:59:35
Lượt xem: 28

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/yXmolnt9

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Vẫn là đôi mắt trầm tĩnh, vẻ mặt không kiên nhẫn, nhưng nhìn trang phục lại rõ ràng là chuẩn bị cùng nàng lên núi.

“Thế tử cũng muốn đi cùng?” Phùng Vận nghi hoặc hỏi, “Không phải nói là đường trơn trượt, hiểm tượng tầng tầng sao?”

Thuần Vu Diễm liếc nàng một cái, giọng hờ hững.

“Bản thế tử vốn ưa mạo hiểm. Sao hả?”

Phùng Vận: …

333- Bàng chi tiểu hộ.

Trên núi gió lớn, tuyết đã tan, đường núi lại càng thêm trơn trượt khó đi.

Trên không thỉnh thoảng vang lên vài tiếng c.h.i.m kêu thê lương, nghe vào lòng người rét lạnh.

Đặc biệt là khi vào sâu trong núi, ngựa không tiện đi, cả đoàn người liền chậm lại.

Phùng Vận đã chuẩn bị sẵn ủng chuyên dùng để vào núi, nhưng giẫm lên đường núi trong rừng, vẫn thường xuyên bị trượt chân.

Thuần Vu Diễm thấy vậy cau mày, đến chỗ một đoạn hào dốc, y nhảy qua trước, rồi quay người đưa tay ra trước mặt Phùng Vận.

Phùng Vận đứng yên tại chỗ, không động đậy.

Tay của Thuần Vu Diễm vẫn đưa ra, bầu không khí có chút lúng túng.

“Ta làm được.” Phùng Vận chậm rãi nói, rồi đưa tay về phía Tiểu Mãn.

Tiểu Mãn rất thích nương tử dựa dẫm vào mình, lại có chút thân thủ, hoạt bát lanh lợi, nhảy một cái là qua được hào dốc, quay đầu kéo lấy Phùng Vận, dốc sức một cái liền đỡ nàng qua.

Nhất thời đắc ý, nàng ta còn quay đầu lại nở một nụ cười với Thuần Vu Diễm.

Thuần Vu Diễm tay trống không, ánh mắt sắc như d.a.o nhìn Phùng Vận, trong nụ cười gượng gạo của tùy tùng không giữ nổi, y hừ lạnh một tiếng, vung tay áo phủ thêm áo choàng, xoay người men theo đường núi trơn ướt mà đi, như thể dạo bước trên đất bằng, càng đi càng nhanh, chẳng mấy chốc đã không thấy bóng dáng.

Hướng Trung nhìn thấy, ối chà, dậm chân, dẫn theo mấy tên thị vệ đuổi theo ngay sau đó.

Tiểu Mãn ngẩn người một lúc.

“Nương tử, có phải là nô tỳ chọc giận thế tử rồi không?”

Phùng Vận liếc nhìn Tôn đại thúc cùng hai vị lão thợ già đang luống c.uống tay chân, mỉm cười dịu dàng.

“Thế tử sao lại giận ngươi? Chắc là đi trước mở đường rồi. Chúng ta cứ từ từ theo sau là được…”

Gió núi rít gào, thổi áo choàng phồng căng như trống, Phùng Vận lại đi đến vã mồ hôi.

“Tôn thúc, ngọn núi này gọi là gì vậy?”

Tôn đại thúc quay đầu lại, chỉ về dãy núi xa xa: “Nương tử nhìn kìa, phía xa đó chính là Giới Khâu Sơn. Ngọn núi này thực ra cũng là nhánh núi của Giới Khâu, người địa phương gọi là Tiểu Giới Khâu, còn dân trong núi chúng ta thì thường gọi là Miệng Hổ.”

Phùng Vận hơi kinh ngạc: “Sao lại gọi là Miệng Hổ?”

Tôn đại thúc đáp: “Khe núi này, nhìn từ Giới Khâu Sơn sang, trông y như cái miệng hổ đang há ra. Ban đêm, gió trong khe núi rất lớn, nghe như sơn đại vương đang gầm rú…”

“Thú vị thật.”

Nàng đứng trên sườn núi, theo chỉ dẫn của Tôn đại thúc quan sát dãy núi, rồi bảo Tiểu Mãn lấy giấy bút ra, kê lên tảng đá, cầm bút vẽ họa.

Tôn đại thúc nhìn thấy, không khỏi thán phục.

“Nương tử thật là đại tài.”

Phùng Vận mỉm cười, không trả lời.

Thao Dang

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/truong-mon-hao-te-yeu/chuong-599.html.]

Trong đầu có quá nhiều việc, nhớ giỏi cũng không bằng tay kém mà biết ghi chép.

“Nương tử.” Khải Bính đột nhiên từ phía sau áp sát lại, nhỏ giọng nói: “Có người đang men theo sườn dốc bên trái trèo lên, không ít người đâu.”

Phùng Vận ngẩng đầu liếc nhìn quanh, cộng cả Tôn đại thúc, tổng cộng có mười người.

Nàng cất bản đồ địa thế vừa phác họa vào trong hộp, quay đầu ra hiệu mắt với Khải Bính.

Khải Bính hiểu ý gật đầu, gọi Cát Quảng và Cát Nghĩa đến trấn giữ lối đi.

Hôm nay Diệp Sấm cũng mang theo hai thị vệ đồng hành, một người tên Tạ Tấn, một người tên Thạch Cửu, đều là do Bùi Quyết đích thân chọn ra từ doanh thị vệ để đi theo bảo hộ Phùng Vận, từng trải gió to sóng lớn, trên mặt không hiện vẻ hoảng loạn, nhưng thần sắc lại trở nên nghiêm túc.

Thời tiết thế này, ngoại trừ thợ săn, người thường chẳng ai vào núi.

Mà thợ săn nếu có đi, cũng ít khi trận thế lớn đến vậy.

“Cái thời tiết quỷ quái này, còn chạy tới nơi rừng núi hoang vu này, rốt c.uộc là tìm khổ làm gì chứ…”

Một đám lang quân trẻ tuổi dẫn theo hàng loạt gia nhân, ầm ầm từ sườn núi đi lên.

Người đi đầu niên kỷ không lớn, chừng mười tám mười chín, mặt dài gầy, mũi khoằm, có lẽ vì sống mũi gầy gò không có thịt nên xương mũi lộ rõ, nhìn vào như cả khuôn mặt đều là cái mũi, khiến cho diện mạo càng thêm cay nghiệt.

Bọn họ dường như cũng không ngờ trên sườn dốc lại có người, vừa trông thấy Cát Quảng và Cát Nghĩa, liền lập tức dừng bước.

“Nhà ai nuôi chó giữ cửa mà chẳng biết quy củ? Đứng chắn giữa đường, còn không tránh ra!”

Giọng điệu hung hăng, biểu cảm ngang ngược, đúng kiểu chó cậy gần nhà, gà cậy gần chuồng.

Lời còn chưa dứt, ánh mắt đã rơi vào Phùng Vận đang đứng trong gió núi.

Hôm nay vì lên núi, Phùng Vận ăn mặc đơn giản, không búi tóc kiểu phụ nhân, chỉ buộc tóc như nam tử, nhưng khuôn mặt kiều diễm nổi bật, vừa nhìn đã biết là nữ tử. Nhất là nơi núi rừng hoang vu thế này, làn da trắng như tuyết, dung nhan như ngọc, giống như đóa sen hồng bất ngờ nở rộ trong đám bụi xám, muốn phớt lờ cũng không được…

“Chà! Bảo sao lại hống hách thế, thì ra là nữ chủ tử mày ngài thế kia ha!”

Cát Quảng đang định lên tiếng, Phùng Vận đã mỉm cười tiếp lời.

“Đường núi rộng thế này, chúng ta thích đứng đâu thì đứng đó, liên quan gì đến ngươi?”

Vài vị lang quân y phục hoa lệ, vừa nhìn đã biết là xuất thân nhà quyền quý.

Thế nhưng trong đầu Phùng Vận rà qua một lượt, lại chẳng nhớ được nhà nào ở An Độ có hạng người này.

Không nghĩ ra manh mối, nàng cũng chẳng vội, giọng nói lười nhác mà bình thản.

Đám người nọ trao đổi ánh mắt, khẽ hừ một tiếng, ánh nhìn dành cho Phùng Vận lại thêm phần mập mờ khó nhận ra.

“Ngươi là nữ lang nhà ai, mà lại ngang ngược như vậy?”

Không đợi người khác lên tiếng, Phùng Vận đã mở miệng:

“Hà gia An Độ.”

Vài nam tử liếc nhìn nhau.

“Hà gia An Độ, chưa từng nghe đến.”

Một người nói: “Chắc là chi thứ nhỏ bé nào đó, chẳng đáng để ý.”

Người khác lại bảo: “Chẳng lẽ là phủ Thứ sử quân? Không đúng, nhà Thứ sử quân chỉ có lang quân, không có nữ lang.”

Một gia tộc vô danh, bọn họ vốn không để vào mắt.

Sau khi chắc chắn không phải là nữ lang nhà Hà Khiết, mấy gã trai trẻ kia liền nở nụ cười, giọng điệu cũng trở nên vô cùng bỡn cợt.

“Tiểu nương tử sao lại nói dối? Không chừng là thổ phỉ trên đỉnh núi nào đó thì sao?”

Loading...