Trường Môn Hảo Tế Yêu - Chương 596
Cập nhật lúc: 2025-06-18 04:59:28
Lượt xem: 31
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/8ztMU97GTZ
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Cát Nghĩa tươi cười rạng rỡ, móc từ trong n.g.ự.c ra một gói nhỏ, đưa tới trước mặt Phùng Vận, lắc lắc, hạ giọng nói:
“Bạc đấy, còn có cả châu báu. Nương tử mau xem.”
Doanh thu ở trấn Minh Tuyền đã được kiểm kê từ trước Tết, giờ mới khai trương lại, tuyệt không thể có từng ấy bạc.
Cát Nghĩa nói: “Trần phu nhân đến trấn Minh Tuyền, lén đưa cho tiểu nhân. Nhờ tiểu nhân chăm sóc tiểu lang quân và tiểu nữ lang cho tốt.”
Phùng Vận mở gói ra xem, quả nhiên là một thoi bạc lớn, còn có hai ba món trang sức ngọc thạch, nhìn qua cũng đáng giá kha khá.
Muốn mua chuộc lòng người?
Phùng Vận hỏi: “Ngươi nghĩ sao?”
Thao Dang
Cát Nghĩa lập tức lắc đầu: “Tiểu nhân ở Trường Môn ăn no mặc ấm, chẳng cần dùng đến thứ này, nhưng Trần phu nhân có lòng, tiểu nhân nghĩ cầm lấy cũng chẳng sao, Trường Môn hiện giờ còn rất nhiều chỗ cần dùng đến tiền.”
Phong cách làm việc này, hoàn toàn là học theo Phùng Vận.
“Huống hồ, vốn dĩ nương tử cũng đâu thật sự đối xử tệ bạc với tiểu lang quân và tiểu nữ lang, cầm tiền cũng chẳng thấy áy náy.”
Phùng Vận liếc mắt nhìn hắn, “Ngươi cũng lanh lợi lắm.”
Nàng nhét lại gói vải vào tay Cát Nghĩa, “Cầm lấy đi.”
Cát Quảng lập tức đổi sắc mặt, cảm thấy thứ này nóng bỏng tay như lửa, “Nếu nương tử thấy không ổn, tiểu nhân sẽ trả lại ngay cho Kim quản sự, nhờ ông ta mang về trả cho Trần phu nhân.”
“Ngốc thật, ngươi đưa cho ông ta, chẳng phải để ông ta giấu riêng à?” Phùng Vận nhìn sang Cát Quảng, “Hai huynh đệ các ngươi cũng đến tuổi rồi, không chừng sắp có duyên phận, cũng nên cưới thê tử, cần dùng đến tiền. Đây là tiền các ngươi dùng bản lĩnh của mình kiếm được, cứ giữ lấy.”
Cái này mà gọi là dựa vào bản lĩnh á?
Cát Nghĩa mặt đỏ bừng bừng, kiên quyết nhét lại vào tay Phùng Vận, gấp đến mức mặt mũi cũng đỏ lên.
“Phụ mẫu của huynh đệ chúng ta mất sớm, không nhà không cửa, Trường Môn chính là chốn dung thân lập mệnh. Về sau muốn thành thân cũng phải nhờ nương tử nâng đỡ, số tiền này ta không thể nhận. Nương tử không cầm, ta sẽ trả lại…”
Kéo qua kéo lại không tiện nhìn, Phùng Vận thấy hắn kiên trì, bèn mỉm cười nhận lấy.
Rồi ra ngoài kiểm đếm lễ vật Kim Chí Thông mang tới, có vải vóc lương thực, cũng có bạc tiền, nàng bảo Khải Đại lang đến đếm rõ từng món, ghi vào sổ của thôn học, bộ dạng tính toán kỹ lưỡng kia khiến Kim Chí Thông nghiến răng ken két.
“Thập Nhị nương, đây là Phủ quân và phu nhân phải tích cóp mãi mới góp đủ, sau này tiểu lang quân và tiểu nữ lang ở quý phủ, mong nương tử rộng tay chiếu cố nhiều hơn…”
Phùng Vận: “Yên tâm yên tâm. Ta là người giữ quy củ nhất. Tiểu Mãn, từ hôm nay trở đi, Phùng tiểu lang không cần dùng bữa cùng người hầu nữa.”
Cái gì? Ăn cùng người hầu?
Mắt Kim Chí Thông tối sầm lại, suýt nữa ngất xỉu.
Giờ phải hồi bẩm với Phủ quân và phu nhân thế nào?
Không tức c.h.ế.t người ta mới lạ!
Phùng Thập Nhị này, thật là quá độc.
Phùng Vận mặt không đổi sắc, điểm xong tiền của, bảo Tiểu Mãn tiễn khách.
Tiểu Mãn cúi đầu đáp lời, Kim Chí Thông lại đứng yên bất động, hai mắt trợn tròn, trừng trừng nhìn chằm chằm Phùng Vận, oán độc không giấu được.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/truong-mon-hao-te-yeu/chuong-596.html.]
Phùng Vận mỉm cười: “Sao, Kim quản sự muốn ở lại dùng cơm? Vừa hay, đại vương nhà ta thắng trận ở Tây Bắc, ngày mai cả làng mở tiệc mừng công, Kim quản sự nếu không chê, cứ ở lại vui chung nhé?”
Là khoe khoang, hay là đe dọa?
Kim Chí Thông giận dữ hất tay áo bỏ đi, lúc rời đi còn trừng Tiểu Mãn một cái căm tức.
…
Ngày thứ ba sau khi tin thắng trận về đến, trong trang viện mở tiệc đãi cả làng.
Giữa thời điểm giáp hạt, đồng ruộng hoang vu, hoa màu c.h.ế.t rét cả, lương thực quý như vàng, thế mà Lý chính nương tử lại dám mở tiệc lớn, cả làng đều kéo đến.
Người đông, tiệc đơn giản chỉ có “ngũ đại bát” quen thuộc: đậu phụ chiên dầu, bên trên một lớp thịt, bên dưới là đậu phụ hầm mềm, bánh bao nhân thịt, miến xào, thêm một bát canh gà thơm nức mũi, tuy trong bát không thấy được mấy miếng thịt, nhưng đích thực là canh gà ninh kỹ, một bát xuống bụng, từ miệng ấm đến dạ dày. Nhiều nhà đón Tết cũng chỉ được vậy mà thôi.
Đây là lần đầu tiên Trường Môn bày tiệc ra trò một cách đàng hoàng.
Bàn ghế trong cả trang viện lấy ra cũng không đủ dùng, thế là, các nhà tự mang bàn ghế nhà mình đến, nồi niêu xoong chảo, thứ gì có thể dùng được, chỉ cần nói một tiếng, quay đi quay lại đã có người mang tới.
Mọi người đều nói, đây là Lý chính nương tử cầu may mắn cho phu quân đang chinh chiến ngoài xa…
Vì thế, chẳng ai đến tay không, dù chỉ là mò được hai quả trứng gà trong ổ cũng phải dán giấy đỏ, mang đến trước mặt Phùng Vận, nói mấy câu mừng vui cát tường.
Phùng Vận từ sớm đã dặn hạ nhân không nhận lễ vật, nhưng không chịu nổi sự nhiệt tình của mọi người, khách sáo qua lại vài lần, rồi mới ngồi xuống nhập tiệc.
Mùa đông bị tuyết đè nén quá lâu, tâm trạng người ta cũng bị bóp nghẹt, hôm nay mới có dịp thả lỏng đôi chút.
Ngồi dưới nắng, ăn uống trò chuyện, thật là náo nhiệt.
Dĩ nhiên, Phùng Vận mở tiệc không phải để đãi ăn suông, sau bữa cơm, liền đứng trước mặt mọi người, một lần nữa nhấn mạnh lại quy củ của thôn Hoa Khê, rồi nói đến chuyện xưởng nông cụ, xưởng may và khai mỏ trên núi.
“Các xưởng trong thôn mở ra, chắc chắn sẽ lỡ mùa vụ. Vì thế, mọi người phải suy nghĩ kỹ, chỉ được chọn một chỗ. Xưởng nông cụ và khai mỏ đều là việc dùng sức, nguyên tắc chỉ tuyển nam giới.”
“Thanh niên trai tráng nào có ý, ăn cơm xong đến chỗ Khải Đại lang đăng ký một cái tên.”
“Phải bàn bạc kỹ với gia đình, nhất là chuyện lên núi khai thác, có thể kiếm tiền, nhưng rủi ro cũng lớn, không thể gượng ép.”
Việc có thể kiếm ra tiền, luôn ưu tiên cho người trong làng.
Mọi người đều cảm kích Phùng Vận vô cùng, nhưng vừa nghe đến hai chữ “nguy hiểm”, lại bắt đầu do dự.
Người thì bảo, thân thích của người quen của họ từng c.h.ế.t trong mỏ, lời đồn càng nói càng rợn, kết quả chẳng mấy ai đến chỗ Khải Châu đăng ký...
…
Tin thắng trận gần như đồng thời cũng truyền tới Tây Kinh.
Triều đình tân lập phấn chấn không thôi, dân gian chợ búa cũng rộn ràng vui vẻ.
Trong triều, nhiều người không có nỗi lo như Phùng Vận, họ đã quen với việc Bùi đại tướng quân thắng trận, thắng dần trở thành một điều hiển nhiên, như lẽ tất nhiên phải vậy.
Đối với triều đình Tây Kinh, không gì quan trọng hơn một thắng lợi như vậy.
Cản được kẻ địch xâm phạm thay cho Đại Tấn, chính là minh chứng mạnh mẽ nhất cho tính chính thống của triều đình Tây Kinh.
Còn cái gọi là “di chiếu của tiên đế” mà Lý Tông Huấn đưa ra, rốt c.uộc được làm giả từ chồng công văn nào trên án thư, ai mà nói rõ được?
Khi triều đình Tây Kinh đang hoan hỉ mừng thắng lợi, thì triều đình ở Nghiệp Thành lại đang “chiêu binh mãi mã”, vơ vét của cải điên c.uồng.