Trường Môn Hảo Tế Yêu - Chương 594
Cập nhật lúc: 2025-06-18 04:59:24
Lượt xem: 34
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Nói người ta ai cũng có lò than, chỉ mỗi nó là không có.
Nó đòi đổi chỗ, muốn ngồi gần lò sưởi.
Nhậm Nhữ Đức thương tiếc cho Phùng thị đất Hứa Châu, dứt khoát không thuận theo, Phùng Lương liền làm ầm lên, c.uối cùng bị phạt, giữa trời đông giá rét, lòng bàn tay bị đánh hai cái, về nhà khóc lóc om sòm, bà tử dỗ mãi, giờ mới chịu ra ngoài kiếm ăn.
Phùng Vận tất nhiên không nuông chiều nó.
“Phụ thân ngươi còn chưa nộp lễ vật và tiền ăn ở, ngươi lấy gan đâu mà đòi cơm?”
Phùng Lương trợn tròn mắt, tức tối nói: “Phụ thân ta chẳng phải cũng là phụ thân ngươi sao? Đại tỷ, loài quạ còn biết trả ơn, kẻ bất hiếu với song thân thì chẳng bằng cầm thú!”
Ô hô!
Nói cũng trơn miệng lắm đấy.
Phùng Vận bật cười, “A Lâu, trước khi Phùng gia đưa tiền tới, cơm nước của Phùng tiểu lang, cứ theo tiêu chuẩn người hầu.”
Phùng Lương nghe vậy lập tức biến sắc, lớn tiếng quát:
“Phùng Thập Nhị nương, ngươi dám!”
Phùng Vận chẳng thèm để ý, đến Viêm Sinh cũng biến sắc.
A Lâu hỏi: “Còn tiểu nữ lang thì sao?”
Phùng Vận nhàn nhạt đáp: “Chỉ cần nó ngoan, không gây chuyện, ta sẽ cho ăn uống đầy đủ. Tất nhiên, ghi sổ rõ ràng, sau này phải để Phùng gia thanh toán.”
A Lâu lĩnh mệnh.
Phùng Lương giận đến cực điểm, không biết từ đâu rút ra một hòn đá, ném mạnh về phía Phùng Vận.
“Đồ nữ nhân mặt dày, ta đánh c.h.ế.t ngươi…”
Không ai ngờ nó lại bất ngờ ra tay, tiểu tử này sức cũng không nhỏ, hòn đá ném ra, Phùng Vận hơi nghiêng người tránh đi, viên đá liền bay thẳng ra cửa.
Híii!
Ngoài cửa vang lên tiếng hí của ngựa.
Chỉ chốc lát sau, đã thấy Ôn Hành Tố cưỡi ngựa đi đến.
Viên đá ấy không lệch chút nào, trúng thẳng vào chân ngựa của Ôn Hành Tố.
Ôn Hành Tố mặt sa sầm lại, Phùng Lương lập tức co rúm.
“Đại… đại huynh…”
Ôn Hành Tố không nói một lời, xuống ngựa, giao dây cương cho thị vệ đi cùng là Phẩm Thư, quay sang nhìn Phùng Vận.
“A Lương sao lại ở đây?”
Phùng Vận khẽ mỉm cười, không nói lời nào.
Phùng Trinh rất thích vị đại huynh này, liền chạy đến níu lấy vạt áo hắn, như thể tìm được chỗ dựa, dựa sát vào người hắn.
“Đại huynh, là phụ thân đưa chúng muội tới đây học.”
Phùng Trinh xinh xắn đáng yêu, Ôn Hành Tố thấy thế sắc mặt cũng dịu lại, xoa đầu nó, quay sang nói với Phùng Vận:
“Muội không nên nhận, tự chuốc lấy phiền toái.”
Phùng Vận cười nói: “Có tiền không kiếm, muội đâu ngốc đến thế. Đi thôi, vào rửa mặt rửa tay rồi ăn cơm. Cơm canh đã nấu xong cả rồi, chỉ chờ huynh.”
Cả nhóm vừa nói vừa đi vào trong, Phùng Lương cúi đầu lặng lẽ đi theo sau.
Phùng Vận quay đầu lại, “A Lâu.”
A Lâu giật thót người, “Có… có nô tài.”
Phùng Vận nói một là một, dù trước mặt Ôn Hành Tố cũng không nể mặt, sai người kéo nó ra ngoài.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/truong-mon-hao-te-yeu/chuong-594.html.]
Thao Dang
Phùng Lương giận đến phát điên. Ở nhà họ Phùng, nó quen được ăn mặc đầy đủ, muốn gì được nấy, ai nấy đều chiều chuộng nâng niu, còn ở đây thì liên tiếp chịu nhục, sao mà cam tâm?
“Phùng Thập Nhị nương, ngươi cứ chờ đó. Hổ sa đồng bằng bị chó khinh, sẽ có ngày ta khiến ngươi đẹp mặt…”
Không thể coi thường sức phản kháng của hài tử mười tuổi, tiếng gào của nó long trời lở đất, dù đã bị bộ khúc xách lên, chân không chạm đất, vẫn mắng chửi gào thét không ngừng.
“Ta muốn về nhà! A phụ, a mẫu, ta muốn về nhà! Phùng Thập Nhị nương, ngươi đưa ta về nhà! Ta ra lệnh cho ngươi, lập tức, ngay bây giờ!”
Phùng Vận không hề d.a.o động, chỉ mỉm cười, “Từ ngày mai, không cho ai hầu hạ nó ăn ở nữa.”
Phùng Trinh hoảng hốt, gương mặt nhỏ nhắn biến sắc, kéo kéo tay áo của Ôn Hành Tố: “Đại huynh…”
Ôn Hành Tố mặt nghiêm lại, dài giọng thở dài.
“Đúng là mó nên được rèn giũa một phen.”
Phùng Vận khẽ cười với hắn, không nói gì thêm, quay đầu hỏi Tiểu Mãn:
“Thế tử đâu, không sai người đi mời sao?”
Lúc này, Thuần Vu Diễm đang ngồi trong hoa sảnh, nhìn tiểu nương tử chẳng hề chú ý đến mình kia, trong lòng như ngậm phải hoàng liên, bật cười lạnh.
“Phùng Thập Nhị đã mở tiệc, bản thế tử sao dám đến trễ? Đã đợi từ lâu rồi.”
Y đứng dậy, chắp tay hành lễ với Ôn Hành Tố.
“Hành Tố huynh, lâu rồi không gặp.”
“Gặp qua thế tử.” Ôn Hành Tố vội vàng hoàn lễ.
Hai người khách sáo mấy câu rồi cùng ngồi xuống, Phùng Vận nhớ lại chuyện Ôn Hành Tố lần trước uống say, liếc mắt nhìn hai bình rượu trên bàn, ra hiệu cho nha hoàn mang đi một đôi, đúng lúc bị Thuần Vu Diễm nhìn thấy.
“Keo kiệt!”
Phùng Vận nhướng nhẹ đầu mày, không lộ biểu cảm gì.
Ôn Hành Tố thì cười hiểu ý.
“Mai phải dậy sớm đến đại doanh An Độ, không dám uống rượu. Thế tử cứ dùng tự nhiên.”
Hắn hiện là phó tướng của quân Bắc Ung, gần như tiếp quản toàn bộ công việc quân vụ mà trước kia Hách Liên Khiêm đảm trách, ngày thường vô cùng bận rộn.
Phùng Vận thương hắn, “Trời lạnh giá thế này, uống một chút cho ấm người, ngủ đến tận trưa rồi hãy đi.”
Ôn Hành Tố thân hình chính trực, thần sắc nghiêm trang, nhìn nàng nói: “Để tối quay về uống.”
Đôi mắt Phùng Vận sáng rực lên, “Còn trở lại sao?”
Ôn Hành Tố mỉm cười.
“Dĩ nhiên sẽ quay lại. Ta được nghỉ năm ngày, chắc sẽ ở lại Hoa Khê hai ba ngày.”
“Vậy thì tốt quá.”
Phùng Vận cười đến cong cả mắt mày, ngọt ngào như dòng suối trong, Thuần Vu Diễm nhìn mà thấy chua chát trong lòng.
“Ôn tướng quân hiếm khi ghé chơi, hôm nay thế nào cũng phải chuốc ngươi vài chén. Không cho phép tìm cớ từ chối.”
Ôn Hành Tố mỉm cười đáp lời, ánh mắt thỉnh thoảng lướt về phía Phùng Vận.
Phùng Vận cũng nhìn lại hắn, nét mặt dịu dàng, “Uống đi, chỉ cần đừng say là được.”
Thuần Vu Diễm chứng kiến màn mắt mày đưa tình của hai người kia, răng nghiến đến suýt vỡ cả hàm.
Khi rượu và thức ăn được dọn lên, Phùng Trinh có vẻ sợ Phùng Vận, ngoan ngoãn vô cùng, được nha hoàn hầu hạ, không nói tiếng nào, cúi đầu ăn cơm. Ăn được mấy miếng thì đã xuống bàn rời đi.
Phùng Vận ngẩng đầu, ánh mắt lướt qua mặt Ôn Hành Tố, mang theo ý cười như có như không.
“Đại huynh thấy ta nhỏ nhen, ra tay độc ác với hài tử sao?”
Bầu không khí vốn nhẹ nhàng, chợt trở nên nghiêm túc.
Ôn Hành Tố khẽ lắc đầu, gương mặt trong trẻo, nho nhã, nở nụ cười nhạt.