Thông báo
🔥[SỰ KIỆN ĐẶC BIỆT] CHÀO HÈ – NHÂN ĐÔI GIẢI THƯỞNG ĐUA TOP 🔥 Xem chi tiết

Trường Môn Hảo Tế Yêu - Chương 593

Cập nhật lúc: 2025-06-18 04:59:21
Lượt xem: 36

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/5L05d6YWSF

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Y đối với nàng cũng chẳng có bao nhiêu tình ý.

Bàn chuyện làm ăn thì cứ bàn chuyện làm ăn.

“Khai thác thạch mặc không đơn giản như nàng tưởng, không phải cứ tìm mấy người trong thôn, xách hai cái c.uốc lên núi đào là được, bất cẩn một chút, là mất mạng đấy…”

Thuần Vu Diễm hơi ngẩng cằm, ánh nhìn nghiêng nghiêng ấy khiến các đường nét trên chiếc mặt nạ của y càng thêm sắc lạnh, đôi mắt trầm hẳn lại, ngay cả cặp môi khi mở khi khép, cũng toát ra vẻ sắc bén.

“Cho nên, Phùng Thập Nhị, kỹ thuật khai thác mới là cốt lõi.”

Khóe miệng y khẽ nhếch, “Chia đều lợi nhuận, bản thế tử thấy không hợp lý.”

Phùng Vận cụp mắt, mỉm cười hỏi: “Vậy theo thế tử, thế nào mới hợp lý?”

Thuần Vu Diễm nói: “Cái gọi là cách vật trí tri, căn bản của khai thác nằm ở cơ giới, ở kỹ nghệ, chứ không phải ở việc núi Hoa Khê của nàng có thạch mặc hay không. Do đó, ta nên chiếm phần lớn, còn nàng phần nhỏ.”

Phùng Vận khẽ cười một tiếng, “Ta cứ nghĩ thế tử sẽ nói, nay Đại Tấn đã phân đôi, An Độ không còn do phụ nữ họ Lý nắm giữ, thế tử không cần đích thân ra mặt gánh cái ân tình này nữa, lấy được phần chia cũng thấy áy náy, sẵn lòng nhường bớt chút lợi nhuận…”

Thuần Vu Diễm nhìn đôi mắt long lanh kia của nàng, dịu giọng nói: “Phùng Thập Nhị à, nàng đang nằm mơ gì vậy? Trừ phi nàng chịu…”

“Được.” Phùng Vận cắt lời y, “Theo lời thế tử, ta đồng ý. Căn bản của khai thác nằm ở cơ giới, ở kỹ nghệ.”

Nàng dường như đã sớm chuẩn bị, lấy từ trên bàn xuống một tấm bản vẽ quy trình và sơ đồ công cụ sản xuất, đưa tới trước mặt Thuần Vu Diễm.

“Mời thế tử xem qua.”

Con ngươi Thuần Vu Diễm thoáng biến sắc, chậm rãi ngẩng đầu nhìn nàng, bất động.

Đài Thành và An Độ đều không có mỏ thạch mặc được khai thác,

Y có thể khẳng định, Phùng Vận chưa từng tận mắt thấy một giếng mỏ.

Nhưng tấm bản vẽ và những ghi chú trước mắt y lại ghi chép chi tiết từ việc đào giếng, mở rộng, đến tiến độ đào lò, từ khai thác than đến vận chuyển, còn có cả thiết kế thông gió và dẫn thoát nước trong hầm mỏ.

Xét về kỹ nghệ khai thác, Vân Xuyên không nghi ngờ gì là nơi tinh xảo nhất thiên hạ, rất nhiều kỹ thuật là do một lão thợ già truyền lại, bảo rằng có cao nhân chỉ điểm, xưa nay không truyền ra ngoài.

Thế mà trong bản vẽ của Phùng Vận, lại rõ ràng hiển lộ nàng hiểu cách dùng trụ gỗ làm khung chống đỡ, biết dùng ròng rọc để nâng vật, biết dùng guồng kéo để hút nước, biết rõ nguyên lý của trục dọc, giếng nghiêng, lò nghiêng và lò ngang, thậm chí có không ít thiết kế mà ngay cả mỏ của Vân Xuyên cũng chưa từng có… tất cả đều xuất hiện ở đây.

Y không thể tin vào mắt mình.

Trong phòng yên lặng như tờ.

Phùng Vận thấy ánh mắt Thuần Vu Diễm thay đổi không ngừng, liền thấy buồn cười, chỉ tay lên tờ giấy.

Thao Dang

“Đợi hai hôm nữa, xưởng nông cụ bắt đầu hoạt động, ta sẽ chế tạo trước những thứ này, c.uốc sắt, búa sắt, nêm sắt. Đợi tuyết trên núi tan hết, cũng vừa lúc chuẩn bị xong. Trước mắt, điều chúng ta cần là một lão thợ lành nghề chuyên tìm thạch mặc, để sơ bộ ước lượng trữ lượng có bao nhiêu, có đáng để bỏ công sức lớn như thế mà khai thác hay không…”

Ngón tay trắng ngần của nàng khẽ lướt qua trước mắt y.

Nàng dời bản vẽ bên trên ra, để lộ bản khác phía dưới, đẩy tới trước mặt Thuần Vu Diễm. Khuôn mặt rạng rỡ như hoa ấy, lúc này lại nghiêm túc vô cùng.

“Ta định đặt ở giếng thông gió loại chong chóng nhân công này, để dẫn khí độc ra khỏi hầm.”

Nàng nói rành mạch rõ ràng, khiêm tốn nhưng bình thản, không hề có lấy nửa lời đáp trả hay giễu cợt gì trước những lời bất kính khi nãy của Thuần Vu Diễm.

Hai má Thuần Vu Diễm dần dần nóng lên, như bị lửa thiêu.

Người nữ nhân này tát người không kêu một tiếng, nhưng thật sự đau!

“Phùng Thập Nhị, nàng không nói gì khác sao?”

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/truong-mon-hao-te-yeu/chuong-593.html.]

Y đang đợi nàng mở miệng, nói rằng cơ giới và kỹ nghệ nàng đều nắm trọn, chia đều lợi nhuận thì sẽ thiệt, nàng muốn lấy phần lớn hơn.

Không ngờ, Phùng Vận chỉ hơi mím môi son, mỉm cười đứng dậy.

“Tối nay thế tử ăn cơm ở chỗ ta nhé? Ta bảo nhà bếp chuẩn bị vài món rượu nhắm.”

Thuần Vu Diễm thầm thở phào nhẹ nhõm, cả người như được gió xuân sưởi ấm, vừa định gật đầu đáp ứng thì thấy Phùng Vận hớn hở nhướn mày, tự cười một mình:

“Đại huynh ta mồng năm đã đi, hôm nay mới rảnh trở về, phải khoản đãi thật tốt mới được.”

Như một chậu nước lạnh dội thẳng lên đầu, khiến Thuần Vu Diễm lạnh thấu tim gan.

Dòng nhiệt huyết vừa nhen nhóm trong y, lập tức bị dập tắt.

Nhìn ánh nắng rực rỡ ngoài cửa sổ, y bỗng cảm thấy trong miệng thật đắng.

“Tùy nàng.”

“Vậy thế tử cứ lo việc mình, đến giờ ăn ta sẽ sai người gọi. Ta còn việc, xin phép đi trước.”

Phùng Vận hướng y hành lễ một cái, xoay người rời đi.

Tà áo nàng bay nhẹ, vai thẳng lưng thẳng mà bước ra ngoài.

Ánh mắt Thuần Vu Diễm vẫn dõi theo bóng lưng ấy, nhìn nàng biến mất khỏi tầm mắt, rồi lại nhanh chóng hiện ra bên ngoài khung cửa sổ, đi ngang qua vài bộ khúc cao lớn khỏe mạnh, bọn họ cúi đầu hành lễ với nàng đầy c.ung kính, nàng cũng thân thiện đáp lại, dáng đi vững vàng, thong thả giữa ánh nắng rực rỡ…

Không có tiếng trống vang dậy đất trời, cũng chẳng có quyền thế hô mưa gọi gió, nàng lại như đang đứng trên muôn người.

Ánh hoàng hôn rực rỡ, chói lọi khắp nơi.

Trong trang viện, từng hồi tiếng cười vang vọng, có giọng nam, có giọng nữ, có reo vui, có hân hoan, niềm vui ấy xuất phát từ tận đáy lòng, chan chứa khát khao và hy vọng về tương lai, điều ấy, bên cạnh y, hiếm có vô cùng.

Bên y, ngay cả nụ cười cũng là giả tạo.

“Thế tử… Thế tử?”

Tiếng gọi khẽ của Hướng Trung khiến Thuần Vu Diễm hoàn hồn, chợt nhận ra mình thất thần.

“Đi thôi.”

Y quay đầu, bóng dáng kia đã khuất xa, nhưng trong lòng y như có vô vàn con kiến nhỏ đang bò qua, ngứa ngáy, bứt rứt, không sao gãi tới…

Cảm giác này, thật khó diễn tả.

330- Tin thắng trận truyền về.

Trời dần tối, khắp thôn Hoa Khê nhà nào cũng đã lên đèn, sáng rực từng đốm như sao.

Đêm xuống, không nghe thấy tiếng chó sủa, cả đất trời như bị sự yên tĩnh vô biên bao phủ lấy…

Không còn ánh mặt trời ban ngày, gió lạnh cũng bắt đầu buốt giá.

Phùng Vận đợi mãi vẫn chưa thấy Ôn Hành Tố đến, ngửi thấy mùi cơm canh thơm lừng từ bếp truyền ra, liền ra cửa ngóng trông…

Phùng Lương được Viêm Sinh đi cùng, dắt theo Phùng Trinh, nghênh ngang đi ra ngoài.

“Còn chưa ăn cơm à? Ta đói lắm rồi.”

Buổi chiều để khỏi bị nhốt vào phòng củi, nó cắn răng tới thôn học, nào ngờ hôm nay lên lớp chính là Nhậm Nhữ Đức. Ban đầu ông ta còn định nhắm một mắt mở một mắt với tiểu lang quân Phùng gia, không ngờ Phùng Lương chỉ ngồi chưa đến một khắc đã bắt đầu gây náo loạn.

Loading...