Trường Môn Hảo Tế Yêu - Chương 592
Cập nhật lúc: 2025-06-18 04:59:19
Lượt xem: 31
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
A Lâu là người đặc biệt như thế.
Lúc trước hắn tới Hoa Nguyệt Giản từng bị Thuần Vu Diễm đánh cho một trận ra trò, thiếu điều lột cả da, ngày trước cứ thấy vị thế tử âm dương bất định của Vân Xuyên là phải tránh thật xa, vậy mà giờ cũng dám ưỡn thẳng vai mà nói chuyện trước mặt y rồi.
“Thế tử, nương tử nhà ta có lời mời.”
Thuần Vu Diễm hơi nhướng mày, vẻ kiêu căng chẳng đổi, “Giữa ban trưa, lại gọi ta làm gì nữa đây?”
Một chữ “lại” kia, khiến Hướng Trung và Ân Ấu mấy tên gia nhân đưa mắt nhìn nhau, trong mắt đều viết rõ hai chữ “khó nói”, sau đó theo đúng lời dặn của thế tử, miễn cưỡng nặn ra một nụ cười gượng gạo.
“Thế tử, nương tử đã có lòng, sao không đi xem thử?”
Thuần Vu Diễm hài lòng, từ tốn đứng dậy.
“Thay y phục.”
~~~~~~~~~
Thuần Vu Diễm: c.uối cùng cũng để ta ra sân rồi, làm lão Vương nhà bên chẳng dễ gì, người ta đón Tết lớn, ta chỉ có thể đón Rằm…
Phùng Vận: Nếu thế tử không muốn thì...
Thuần Vu Diễm: Rằm thì tốt, trăng tròn người tròn chuyện cũng viên mãn, lão Vương nhà bên cũng toại ý.
Ngao Thất: Mơ đi!
Bùi Quyết: Tìm c.h.ế.t!
Tiêu Trình: Ngu xuẩn!
~~~~~~~~~
329: Tại giới, tại kỹ.
Khi Thuần Vu Diễm bước vào, Phùng Vận đang bận rộn trong thư phòng.
Căn thư phòng này mới được dọn dẹp lại trước Tết, cửa sổ hướng nam, giờ đây c.uối cùng cũng hứng được một vạt nắng ấm áp.
Nhưng Phùng Vận chẳng nghỉ ngơi, mà đang quỳ ngồi trên đệm bông trước bàn nhỏ, dặn dò Từ thẩm chuyện canh tác vụ xuân.
Thao Dang
Từ thẩm xuất thân thôn dã, chuyện trồng trọt trong trang viện khá dày dạn, nhưng bà chỉ biết làm, lại không rõ vì sao phải làm thế.
Tiểu Mãn nghe mà thấy lạ, thỉnh thoảng lại hỏi, “Còn chưa gieo trồng, sao đã biết năm nay thu hoạch không tốt?”
Từ thẩm đáp: “Vì tiết trời đã vào tháng ba, đợi cày đất xong mới gieo là muộn rồi.”
Tiểu Mãn vẫn chưa hiểu, “Gieo trễ thì sao lại thu kém?”
Hỏi liên tiếp mấy câu, Từ thẩm vỗ đùi cười ha hả: “Ôi chao tổ tông ơi, tổ tiên truyền lại là vậy, vụ xuân phải giành thời, ta làm sao mà biết vì sao…”
Phùng Vận khẽ cười, thấy Thuần Vu Diễm đứng ngoài cửa không vào, liền gật đầu hành lễ, mời y ngồi.
Sau đó quay đầu trả lời Tiểu Mãn.
“Một là nhiệt độ đất, gieo muộn, mạ yếu, rễ dễ sâu bệnh, cây xanh rậm lá nhưng chín muộn, gặp sương là mất mùa. Hai là thời vụ, vụ xuân trễ, vụ hè cũng không kịp trồng. Nông thời rối loạn, không chỉ ảnh hưởng một mùa.”
Từ thẩm mặt mày rạng rỡ.
“Phải, phải đó, đúng y như vậy.”
Tiểu Mãn ngưỡng mộ nhìn nàng, “Nương tử cái gì cũng biết, trên đời này có thứ gì mà người không biết không?”
Phùng Vận liếc qua Thuần Vu Diễm đang lười biếng ngồi xuống, khoé môi khẽ cong.
“Các ngươi lui xuống đi.”
Động tác nhỏ ấy, Thuần Vu Diễm nhìn không sót, liền đưa tay sờ mặt nạ, hừ khẽ một tiếng, không nói lời nào.
Tiểu Mãn vui vẻ nói: “Nô tỳ dâng trà cho thế tử.”
Thuần Vu Diễm ngồi lạnh như băng, không phản ứng gì cả.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/truong-mon-hao-te-yeu/chuong-592.html.]
Y ngồi vào đã một lúc lâu, vậy mà không nhận được lấy một ánh mắt nhìn thẳng từ Phùng Thập Nhị.
Bận như vậy, lại gọi y đến làm gì?
Phùng Vận cũng không phải cố tình lạnh nhạt với y, thật sự là việc nhà lớn quá, nàng không thể xoay xuể.
Điểm này, nàng thật ra rất khâm phục Thuần Vu Diễm. Đừng nhìn y ngày nào cũng uể oải lười nhác, bộ dạng phong lưu, nhưng sản nghiệp dưới tay lại chưa từng xao lãng, việc nào ra việc nấy, đâu ra đấy.
Cũng phải có người dưới tay.
Là những người vừa có năng lực, lại có thể tin tưởng.
Phùng Vận cảm thấy bản thân vẫn còn thiếu sót chỗ đó, bèn đổi sang nụ cười, gọi một tiếng “Thế tử”, đang định mở miệng…
Rèm cửa mở ra.
A Lâu thò đầu vào.
“Nương tử, Phùng tiểu lang khóc lớn làm loạn, chê nơi ở của chúng ta đơn sơ, muốn về nhà.”
Trường Môn ở thôn Hoa Khê, dĩ nhiên không tiện nghi bằng thành Tịnh Châu. Với Phùng Lương mà nói, nơi này vừa lạ lẫm, lại không có ai chiều chuộng nâng niu, tự nhiên là điều gì cũng không vừa ý.
Phùng Vận nói: “Bảo nó ăn xong cơm thì đến thôn học học bài, chậm trễ sẽ bị tiên sinh đánh thước vào tay.”
A Lâu tỏ ra khó xử, “Phùng tiểu lang không chịu ăn.”
Phùng Vận nói: “Không ăn cũng không sao, đúng giờ đưa đến thôn học ăn đòn.”
A Lâu nhíu mày đến độ sắp nhăn cả mặt.
“Phùng tiểu lang cũng không chịu đi thôn học.”
Phùng Vận nói: “Nhốt vào phòng nhỏ, để nó đói một ngày.”
A Lâu "a" một tiếng.
Thấy sắc mặt Phùng Vận bình thản, chẳng giống đùa giỡn, cả khuôn mặt hắn đều sụp xuống.
Làm hạ nhân thật khó, bởi hai người kia đều là đệ, muội của nương tử.
Phùng Trinh còn đỡ, là nữ nhi nên dễ dỗ, chứ Phùng Lương đúng là một tên tiểu ma vương, đánh không được, mắng không xong, chẳng ai trị nổi.
Phùng Vận nhíu mày: “Ngẩn người làm gì? Đi đi.”
A Lâu lúc này mới dạ một tiếng, thở dài rời đi. Trần phu nhân thật là nhẫn tâm, chẳng rõ thật sự muốn đưa nhi tử cưng đến đây chịu khổ học hành, hay là ăn chắc rằng Phùng Vận không dám làm khó?
A Lâu đi rồi.
Thuần Vu Diễm lại thấy thú vị.
“Nàng không sợ làm hỏng bảo bối nhà các nàng đấy chứ?”
“Ta tự biết chừng mực.” Phùng Vận nhàn nhạt đáp, liếc y một cái, “Ngài mà học ta, đệ đệ bảo bối nhà Vân Xuyên các ngài, đã chẳng dám lên mặt trước mặt ngài nữa rồi.”
Thuần Vu Diễm khẽ cười khinh một tiếng, đưa tay chỉnh cổ áo, chậm rãi nói: “Vào việc chính đi.”
Khoé môi y vẫn mỉm cười, nhưng trong mắt lại tối tăm lạnh lẽo, rõ ràng chẳng muốn nhắc đến hai người đệ đệ cùng cha khác mẹ được Vân Xuyên vương sủng ái hết mực kia.
Phùng Vận cũng không buông lời thừa, chỉ mỉm cười nhè nhẹ:
“Tuyết tan rồi, thời tiết ấm dần lên, ta định tìm người lên núi khai thác thạch mặc.”
Thuần Vu Diễm ánh mắt trầm xuống, giọng có phần châm biếm.
“Ta đã biết nàng gọi ta đến, ngoài chuyện làm ăn, chẳng còn chuyện gì khác.”
Phùng Vận không đáp lời.
Chỉ thản nhiên liếc nhìn y, đôi mắt trong suốt, bình tĩnh.
Sự im lặng ấy của nàng, như một thứ áp lực vô hình, khiến môi mỏng của Thuần Vu Diễm càng mím c.h.ặ.t.
Lý trí nói với y, giữa hai người họ, ngoài chuyện làm ăn, quả thực chẳng có gì khác để nói, Phùng Vận làm vậy vốn cũng không sai. Nàng không đáp lại, không phản bác, đã là giữ thể diện cho y. Nhưng tình cảm lại khiến y khó lòng chấp nhận. Phùng Thập Nhị đối với y lại lạnh nhạt đến thế, quen biết bao lâu, mà không có nổi một chút tình ý nào thật sự sao?