Thông báo
🔥[SỰ KIỆN ĐẶC BIỆT] CHÀO HÈ – NHÂN ĐÔI GIẢI THƯỞNG ĐUA TOP 🔥 Xem chi tiết

Trường Môn Hảo Tế Yêu - Chương 591

Cập nhật lúc: 2025-06-18 04:59:17
Lượt xem: 33

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/4VQydWuR98

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Thế nhưng, Thập Nhị nương bây giờ, đã chẳng còn như xưa nữa rồi.

Trong lòng Kim Chí Thông âm thầm rủa một tiếng, cúi thấp người, không ngừng cầu xin tha thứ.

“Tiểu nhân ăn nói vụng về, xin nương tử lượng thứ, lượng thứ.”

Phùng Vận thấy Tiểu Mãn sắp khóc đến nơi, cũng không làm khó phụ thân nàng ta nữa, liếc nhìn Phùng Trinh và Phùng Lương, lười nhác hỏi:

“Kim quản sự không việc chẳng lên điện Tam Bảo, có chuyện gì, cứ nói thẳng đi.”

Kim Chí Thông đổi sang nụ cười niềm nở, lấy ra một phong th.i.ế.p dâng lên Phùng Vận.

“Đây là thư Phủ quân gửi cho nương tử.”

Phùng Vận nhận lấy, đặt lên bàn, không mở ra xem.

Cơ mặt Kim Chí Thông khẽ giật một cái, lại cười nịnh nọt:

“Phủ quân nghe nói thôn học Hoa Khê đang tuyển học sinh, nên bảo tiểu nhân đưa nữ lang và lang quân đến thăm đại tỷ, tiện thể theo đại tỷ học một chút toán thuật…”

Nói tới đây, lại kéo nhi tử mình một cái, không xem như người mà đẩy thẳng đến trước mặt Phùng Vận.

“Khuyển tử là thị tùy của tiểu lang quân, tới để bầu bạn với tiểu lang quân.”

Không thể không nói, Kim Chí Thông thật đúng là trung thành tận tụy.

Cam tâm tình nguyện đem con cái mình dâng lên như súc vật cho người Phùng gia sai khiến, không hề có nửa câu oán hận.

Phùng Vận khẽ cười.

“Vậy Kim quản sự hẳn đã dò hỏi rồi, học trò ngoại hương muốn nhập học ở ta, phải nộp bao nhiêu lễ vật chứ?”

Sắc mặt Kim Chí Thông lập tức thay đổi.

“Chuyện này…”

Thân đệ đệ, thân muội muội của mình cũng phải nộp lễ vật?

Lẽ nào có cái lý đó?

Ông ta không dám nói ra suy nghĩ trong lòng, chỉ gượng cười.

“Chuyện này… lúc tiểu nhân đi, Phủ quân không nhắc đến, tiểu nhân thật sự không rõ.”

“Vậy thì dễ rồi.”

Phùng Vận mỉm cười dịu dàng, nhưng lời nói ra lại khiến người ta không thể ngờ tới:

“Người thì để lại, ngươi về báo với phụ thân ta. Quy củ của Trường Môn không thể phá, muốn để Phùng Trinh và Phùng Lương ở lại học cũng được, nhưng lệ phí người khác nộp bao nhiêu, hai người họ phải nộp gấp đôi.”

Cái gì?

Gấp đôi?

Kim Chí Thông sớm đã nghe nói, mấy nhà thế gia không tiếc vàng bạc, tìm mọi cách đưa con cháu mình tới thôn học Hoa Khê chỉ để học cái môn toán thuật kỳ diệu đã giúp Phùng Vận đánh bại Yến Bất Tức ở trấn Minh Tuyền, đoạt giải quán quân trong một lần duy nhất.

Khi ấy Phùng Kính Đình và Trần phu nhân đã bàn bạc rồi.

Bọn họ đưa con cái tới học, làm tỷ tỷ chẳng lẽ lại không lo?

Người ngoài phải trả giá cao, bọn họ chẳng phải là lời to sao?

Nào ngờ Phùng Vận vừa mở miệng đã đòi gấp đôi...

“Nương tử, cái này, người một nhà, sao lại như vậy được?”

Kim Chí Thông c.uối cùng cũng lấy hết can đảm mặc cả, nhưng Phùng Vận chỉ mỉm cười, không hề tức giận.

“Kim quản sự nói phải lắm, người một nhà thì không cần khách sáo nữa. Ta mở cái thôn học này chẳng dễ dàng gì, trong ngoài tiêu tốn không ít bạc, đang thiếu tiền đây, người nhà tất nhiên phải góp sức giúp đỡ rồi.”

“Sao có thể thu gấp đôi được chứ? Như thế chẳng phải là phân biệt đối xử sao?”

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/truong-mon-hao-te-yeu/chuong-591.html.]

“Tất nhiên là gấp đôi rồi. Người ngoài tới học, ta đâu quản ăn uống, càng không quản dạy dỗ. Người nhà tới học, ta phải lo ăn lo uống, bọn họ làm sai, ta làm trưởng tỷ, chẳng lẽ không phải đánh một cái, mắng một câu sao? Những cái đó đều là bỏ công sức ra, bỏ công thì chẳng lẽ không được thu phí?”

Cái gì với cái gì vậy?

Gửi con đến cho nàng đánh, cho nàng mắng, mà còn phải trả tiền?

Trán Kim Chí Thông toát đầy mồ hôi lạnh.

Phùng Vận lại duỗi lưng một cái.

“Hôm nay mặt trời thật tươi, ban ngày ban mặt lại có người mang tiền tới. Cứ vậy đi…”

Thao Dang

Nàng nói đến đây, quay đầu nhìn Tiểu Mãn.

“Dẫn đệ đệ ngươi và lang quân, nữ lang vào trong, sắp xếp chỗ ở. Chớ để bọn họ chịu thiệt, dù sao cũng là trẻ con.”

Nàng nói rất nghiêm túc, không hề mang theo nụ cười, dĩ nhiên cũng chẳng thể nhìn ra chút cảm xúc nào khác, thành ra khiến người ta không thể đoán nổi trong lòng nàng đang nghĩ gì.

Trán Kim Chí Thông túa đầy mồ hôi lạnh.

Nhưng sự đã đến nước này…

Giao phó của chủ gia xem như đã làm được một nửa rồi chứ?

“Tiểu Mãn!” Ông ta giơ tay định gọi nữ nhi lại nói gì đó, nhưng lại thấy Phùng Vận liếc sang với gương mặt lạnh lùng, đành cười gượng, dịu giọng dặn dò:

“Ngươi, ngươi nhớ chăm sóc cho Viêm Sinh, chăm sóc tốt cho nữ lang và lang quân.”

Tiểu Mãn khẽ đáp một tiếng.

Kim Chí Thông lúc này mới vẫy tay, gọi mấy nha hoàn, bà tử đang đứng chờ bên ngoài lại.

“Mau, theo vào. Phải chăm sóc tốt hai vị tiểu chủ tử.”

Các nha hoàn, bà tử đồng thanh lĩnh mệnh.

Lúc này, gương mặt Phùng Vận mới từ từ quay sang.

“Người đến nhiều thế này… phải trả thêm tiền.”

Những người hầu đó đều là người cũ của Phùng phủ, nói là quen thuộc với Thập Nhị nương thì cũng không sai, vậy mà giờ nhìn vị trước mặt này, thế nào cũng thấy xa lạ, cứ như là hai người hoàn toàn khác…

Phùng Vận coi như không thấy những ánh mắt dò xét ấy, bảo Khải Đại lang mang bút mực lại, tính sơ qua tiền lễ vật, cùng chi phí người Phùng gia đến Trường Môn, rồi ghi lại vào hóa đơn đưa cho Kim Chí Thông.

“Về đi. Không tiễn.”

Kim Chí Thông cẩn thận nhét tờ giấy vào n.g.ự.c áo, trong lòng lạnh buốt…

Sao lại thấy như Phủ quân lần này lại tính sai một bước nữa rồi?

Chẳng khác nào đem con cái mình làm con tin, đẩy vào hố lửa!

Kim Chí Thông đánh xe rời đi.

Tiểu Mãn trong phòng, úp mặt khóc một trận dữ dội.

Chừng ấy năm không gặp, phụ thân nàng ta chẳng mang cho nàng ta thứ gì, cũng chẳng hỏi nàng ta sống ra sao, càng không có một lời xin lỗi. Chỉ có trách mắng và chỉ trích, không hề có lấy một chút ấm áp tình thân.

“Ta là nữ nhi ông ta, là tự nhiên mắc nợ ông ta sao? Ta không thuận theo ông ta, là bất hiếu ư?”

“Ngươi không mắc nợ ông ta.” Phùng Vận bước vào, nhìn nàng ta nói: “Sinh ngươi ra là vì nhu cầu của họ, không phải vì ngươi. Chỉ sinh mà không dưỡng, thì không xứng nói tới đạo hiếu…”

Tiểu Mãn vốn đã dồn nén tình cảm, nghe tiếng Phùng Vận liền nức nở thành tiếng, lại òa lên khóc to hơn.

Phùng Vận ôm nàng ta vào lòng, vỗ về một lúc, đợi nàng ta ngừng khóc, mới khẽ vỗ vai nàng, quay đầu gọi A Lâu.

“Ngươi đi mời Thế tử qua đây nói chuyện.”

A Lâu đáp một tiếng, cười hí hửng chạy đi.

Dạo này, Thuần Vu Diễm cứ thường xuyên tới điền trang “ăn chực uống ké”, mọi người cũng đã quen, chẳng còn sợ hãi như lúc ban đầu nữa.

Loading...