Thông báo
🔥[SỰ KIỆN ĐẶC BIỆT] CHÀO HÈ – NHÂN ĐÔI GIẢI THƯỞNG ĐUA TOP 🔥 Xem chi tiết

Trường Môn Hảo Tế Yêu - Chương 478

Cập nhật lúc: 2025-05-17 17:10:54
Lượt xem: 7

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/30bLl8A5Fw

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Hắn là kẻ phong độ như ngọc, dù có mỉa mai cũng luôn ẩn giấu dưới lớp ngôn từ khéo léo, không dễ nhận ra.

Nhưng Bùi Quyết không phải người như thế, càng chẳng bao giờ tự cho mình là quân tử.

Hắn lạnh lùng nhìn Tiêu Trình, đáy mắt sâu thẳm như vực tối, nhưng trong đó lửa giận lại bốc cao ngùn ngụt.

“Ta có để bụng.”

Chỉ hai chữ, nói ra dửng dưng mà lạnh lẽo như băng.

Nói xong, hắn không buồn khách sáo, nắm c.h.ặ.t tay Phùng Vận, xoay người rời đi, không một lời cáo từ.

Chỉ để lại ánh mắt c.uối cùng khiến người ta lạnh thấu xương.

Cát Tường thấy Tiêu Trình đứng đó hồi lâu không động đậy, dè dặt tiến lên, khẽ nói:

“Bùi tướng quân quả đúng là kẻ thô lỗ, chẳng có chút phép tắc nào cả.”

Tiêu Trình lặng lẽ nhìn theo bóng hai người dần khuất, môi mím c.h.ặ.t, khẽ khàng chỉnh lại vạt áo choàng, tiếp tục bước chậm dọc theo hành lang.

Con đường hành lang dài hun hút, như đi mãi chẳng tới c.uối.

Phía xa, Bùi Quyết và Phùng Vận rẽ qua một khúc quanh, sóng vai bước vào gian phòng.

Cửa vừa khép, hai bên đám thị vệ và gia nhân cười mà không nói, không khí ngầm có sự thỏa mãn mờ ám.

Tiêu Trình đứng yên tại chỗ, trong lòng tưởng tượng đến cảnh hai người họ trong phòng kia thân mật quấn quýt, trái tim như bị hàng ngàn mũi kim xuyên qua, nhói buốt không thôi, đầu cũng đau đến mức như muốn vỡ tung.

Hắn chống trán, cúi thấp đầu, bỗng thấy Phùng Doanh lững thững bước lại.

Nàng ta khẽ cười, nhẹ giọng hỏi:

“Bệ hạ đã thuyết phục được đại tỷ rồi sao?”

Tiêu Trình cau mày, không vui mà hỏi ngược lại:

“Ngươi đang nói chuyện gì?”

Phùng Doanh trông ra được sự khó chịu cùng đau đớn trên khuôn mặt hắn.

Mỗi lần nhìn thấy, trong lòng nàng ta lại dâng lên một cảm xúc lẫn lộn giữa đau lòng, châm chọc và thầm thở phào nhẹ nhõm.

“Bệ hạ chẳng phải luôn mong đại tỷ hồi cố quốc sao?”

Nàng ta cúi đầu, giọng nói nhu mì:

“Bây giờ ba vòng thử thách, chúng ta dễ dàng thắng hai vòng, Tín Châu cũng chẳng còn xa nữa. Nhưng e là dù có thắng, Bệ hạ cũng không còn lý do để đưa đại tỷ về nước… Đại tỷ mà biết Bệ hạ không thể mang nàng đi, chắc chắn trong lòng sẽ bất an, lo lắng khôn nguôi…”

Tiêu Trình chỉ lặng lẽ nhìn nàng ta, ánh mắt từ trên cao mà phủ xuống.

Không nói một lời.

Phùng Doanh bị hắn nhìn chằm chằm như vậy, bỗng thấy sau lưng lạnh toát, vội rũ mi mắt xuống, nhỏ giọng nói tiếp:

“Th.i.ế.p… cũng thật lòng mong đại tỷ trở về Đài Thành, sum họp với phụ mẫu thân tộc…”

Tiêu Trình nhếch môi lạnh nhạt:

“Thật vậy sao?”

Phùng Doanh khẽ run lên, trong lòng biết mình lỡ lời, nhưng cũng không thể rút lại.

Gió lạnh thổi vạt áo choàng của Tiêu Trình bay phần phật, thần sắc của hắn lại yên tĩnh đến đáng sợ.

Phùng Doanh khẽ cắn môi, đôi mắt ngân ngấn nước, dáng vẻ nhu nhược yếu ớt.

Gương mặt bị Phùng Vận tát hôm đó nay đã bớt sưng, nhưng dấu vết vẫn còn, dưới tấm khăn mỏng lờ mờ ẩn hiện, chẳng khác nào đang âm thầm tố cáo Phùng Vận tàn nhẫn cỡ nào.

“Th.i.ế.p biết đại tỷ hận th.i.ế.p, nhưng lòng th.i.ế.p thực sự muốn cùng tỷ ấy hóa giải hiềm khích, cùng nhau hầu hạ Bệ hạ, ba người chúng ta… dài lâu bền c.h.ặ.t…”

Tiêu Trình trầm mặc một thoáng, rồi bỗng hỏi:

“Những lời ngươi nói… đều là thật chứ?”

Phùng Doanh đưa tay lên che n.g.ự.c, giọng nhỏ như muỗi kêu:

“Th.i.ế.p xin thề, từng lời đều là thật tâm.”

Nàng ta từ từ tiến lên một bước, ngước mắt nhìn thẳng vào hắn, khẽ thở dài:

“Khi xưa th.i.ế.p còn nhỏ dại, chẳng hiểu chuyện đời, chỉ biết thầm thương trộm nhớ Bệ hạ, nào biết những hành động ấy lại thành quyến rũ tỷ phu, lại tổn thương đại tỷ. May mà… cái tát hôm đó của đại tỷ đã đánh tỉnh th.i.ế.p…”

Nói rồi nàng ta cúi thấp đầu, để lộ chiếc cổ trắng ngần mảnh khảnh.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/truong-mon-hao-te-yeu/chuong-478.html.]

“Th.i.ế.p… hổ thẹn không chịu nổi, cũng chẳng trách được Bệ hạ coi thường… Đều là th.i.ế.p tự chuốc lấy…”

Tiêu Trình không nói gì thêm.

c.uối hành lang, tiếng người nghị luận vẫn râm ran không ngừng.

Trong cả nghị quán, dường như ai cũng đã mặc định một kết cục: Tấn quốc bại, Tề quốc thắng.

Tiêu Trình bỗng thấy lòng rối bời, bực bội khó chịu.

Nói cho cùng… lời Phùng Doanh, cũng không sai.

Chiến thắng, có được Tín Châu, nhưng… cũng đồng nghĩa với việc đánh mất cơ hội đưa Phùng Vận về.

Nếu là trước đây, hắn tuyệt đối sẽ không chút do dự mà chọn lấy thắng lợi, nhưng giờ khắc này… lại vì mất đi nàng mà âm thầm hối tiếc.

Thao Dang

“Bệ hạ?” Phùng Doanh đã nói rất nhiều, nhưng thấy Tiêu Trình đứng im trong gió lạnh, nét mặt lúc sáng lúc tối, không biết đang nghĩ điều gì, trong lòng có chút bất an, khẽ siết lấy vạt áo.

“Thần th.i.ế.p… có phải đã lỡ lời rồi không?”

Tiêu Trình hoàn hồn, liếc nàng ta nhàn nhạt, chậm rãi buông một câu:

“Không cần tự hạ thấp mình.”

Nói xong liền xoay người rời đi, không buồn quay đầu.

Phùng Doanh khẽ ngẩng đầu, đôi mắt ươn ướt, nhưng đáy lòng thì lạnh lẽo như băng.

Nàng ta tủi thân đến rơi nước mắt, nhưng người kia lại chẳng thèm để vào mắt…

“Đoong!”

Một tiếng trống đồng vang lên, xé tan bầu không khí nặng nề.

Người hầu Vân Xuyên vừa đánh trống đồng vừa lớn tiếng hô:

“Vòng hai, ‘Từng Bước Thăng Tiến’, một khắc sau bắt đầu!”

264- Tính toán không sai một bước.

Tại quảng trường trung tâm nghị quán, một bàn cờ khổng lồ đã được vẽ xong, đám đông chen chúc vây quanh quan sát, náo nhiệt vô cùng.

Giữa thời buổi loạn lạc, dân sinh khốn khổ, tương lai mù mịt, trò cờ b.ạ.c và các loại thi đấu trở thành niềm vui hiếm hoi để phát tiết cảm xúc.

So với c.uộc tỷ thí phục chế tranh cần tĩnh tâm, yên lặng, thì vòng thi này lại bùng cháy nhiệt huyết, khơi gợi bản năng chinh phục của con người.

Hai nước phân cao thấp, ai mà không muốn đích thân chứng kiến khoảnh khắc huy hoàng ấy?

Hầu như toàn bộ nghị quán đều đổ ra quảng trường, không ai muốn bỏ lỡ.

Phía Tề quốc, người có võ nghệ cao cường nhất là Tạ Tòng Quang.

Nhưng Tiêu Trình lại không để lão ra trận, mà thay vào đó gọi một vị tướng trẻ tuổi.

Một là, Tạ Tòng Quang tuy giàu kinh nghiệm, nhưng bàn về thể lực và sự dẻo dai, sao có thể so được với Bùi Quyết đang độ sung mãn.

Đã không thể thắng, thì phải biết lượng sức mình.

Hai là, Tiêu Trình đã sớm có chủ ý, dù thua trận này cũng không ảnh hưởng gì đến đại cục, hắn không sợ thua ván này.

Tiếng trống vang lên.

Cả quảng trường tức khắc im bặt.

Sứ thần và tùy tùng hai nước giằng co đối mặt.

Gió lạnh thổi qua, Bùi Quyết đứng đó, dáng người cao thẳng, áo giáp lặng lẽ tung bay, nét mặt lạnh lùng như núi tuyết vạn năm không tan.

“Bùi tướng quân, mời.”

Vị tướng trẻ bên Tề quốc cũng họ Tạ, là thân tín của Tạ Tòng Quang.

Xuất thân võ tướng, từ nhỏ đã nghe danh Bùi Quyết lẫy lừng, lúc này đối diện, ánh mắt tràn đầy kính trọng, cúi người chắp tay, thi lễ bậc hậu bối.

Bùi Quyết cũng chắp tay hoàn lễ, nhàn nhạt nói:

“Mời.”

Người này có biệt danh “Hắc Hùng tướng quân”, thân hình vạm vỡ như gấu đen, khí lực hơn người, vừa bước lên sàn đã cởi áo trần trùng trục, buộc c.h.ặ.t đai lưng, bước thẳng đến trước các khối đá lớn đặt sẵn.

Trên tảng đá khắc rõ chữ: Trọng 100 cân.

Gã gầm khẽ một tiếng, hai tay ôm lấy khối đá nặng, bước từng bước trầm ổn lên bàn cờ khổng lồ…

Màn đấu sức lực chính thức bắt đầu!

Loading...