Trường Môn Hảo Tế Yêu - Chương 477
Cập nhật lúc: 2025-05-17 17:10:51
Lượt xem: 6
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/9KVQbhIiBp
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
“Đi theo trẫm.”
Hắn đi trước, Phùng Vận theo sau, thẳng thắn bước tới một góc hành lang.
Để tránh điều tiếng “tình ngay lý gian”, nàng dừng chân ngay khúc quanh, nhàn nhạt nói:
“Nói ở đây là được rồi.”
Vị trí này vừa khéo tránh khỏi tầm mắt của Phùng Doanh, mặc kệ nàng ta tha hồ suy đoán lung tung, lại vẫn để nàng và Tiêu Trình lộ ra dưới ba phía hành lang, người đi qua đều có thể trông thấy rõ ràng.
Tiêu Trình ngoảnh đầu lại.
Ánh mắt hắn sáng trong mà xa xăm, như vầng trăng cao treo trên trời, rõ ràng mà chẳng thể nắm bắt.
“Lời chúc mừng vừa rồi của nàng… là thật lòng sao?”
Phùng Vận đứng thẳng người, đối diện với hắn, thần sắc bình tĩnh.
“Thật lòng.”
Trên khuôn mặt Tiêu Trình vừa mới lộ chút tươi sáng, lại thấy nàng khẽ cười, nhẹ giọng nói:
“Ta không bận tâm Tín Châu thuộc về ai, nhưng ngài thắng rồi, sẽ chẳng còn cớ gì để nhắc đến chuyện đưa ta về Tề nữa. Thoát được khỏi ngài, đương nhiên đáng để chúc mừng.”
Tiêu Trình khẽ cúi đầu cười.
Hắn không ngạc nhiên trước câu trả lời này.
Những ngày nằm bệnh, hắn đã nghĩ thông suốt rất nhiều điều.
Hắn phát hiện, kiếp này, hầu như mọi chuyện đều trùng khớp với quỹ đạo kiếp trước, chỉ duy nhất Phùng Vận là khác.
Và chính vì sự thay đổi ấy của nàng, mới kéo theo bao nhiêu thay đổi khác.
Quả thực là… nhân quả tuần hoàn.
Hắn hơi nâng mày, ánh mắt thâm sâu như có chút nhu hòa không tự chủ.
Thao Dang
“Vậy nàng chịu theo trẫm đến đây… sẽ không chỉ vì muốn chọc tức Phùng Doanh chứ?”
Phùng Vận sững người một chút, rồi bật cười.
Hóa ra Tiêu Trình cũng hiểu rõ đến thế những toan tính giữa nữ nhân, tâm tư nhỏ nhặt ấy, hắn còn nắm rõ rành rẽ.
Đã nhìn thấu cả nàng ta có ý hãm hại, nhưng lại chẳng buồn quan tâm, hoặc chẳng thèm hạ mình để quản mà thôi.
“Không phải.” Phùng Vận giọng nói thong thả, trong trẻo mà lạnh lùng.
“Ta chỉ nghĩ, sau khi nghị hòa kết thúc, ta với ngài dù sao cũng không thể coi như người xa lạ mãi được. Dù sao ta cũng họ Phùng, mà ngài là… rể Phùng gia.”
Chữ “rể Phùng gia” vừa cất lên, Tiêu Trình khẽ nhíu mày.
Hắn đâu chỉ muốn làm rể Phùng gia, hắn muốn làm trượng phu của nàng.
Phùng Vận thấy hắn trầm mặc, lại nói tiếp:
“Nói cho cao sang là bệ hạ ngự trên ngai vàng, nhưng nhìn theo chỗ thân thích mà xét, ngài chỉ là muội phu (em rể, chồng của em gái) của ta thôi. Ta còn tính đợi nghị hòa xong xuôi, dẫn tướng công nhà ta về thăm nhà mẹ đẻ, làm nốt cái lễ gặp mặt khi xưa chưa kịp làm. Dù sao thì quan hệ thông gia này cũng phải nhận, cần gì phải làm ra vẻ khó coi thế…”
Giọng nàng nhẹ nhàng, như thật sự đã buông xuống hết thảy ân oán xưa cũ.
Tiêu Trình nghe mà trong lòng không nỡ tin, lại chẳng thể không tin.
Ngay cả Phùng Kính Đình nàng cũng có thể tha thứ, thì còn có thể oán hận hắn lâu sao?
“Được.” Tiêu Trình khẽ gật đầu, ánh mắt và thần sắc không còn nồng nhiệt như đêm đó ở Trúc Hà.
Có lẽ vì nghị điện người đông, cũng có lẽ… hắn đã thật sự buông xuống.
“A Vận có thể nghĩ vậy, là điều trẫm mong mỏi. Hóa thù thành bạn, cũng là tâm nguyện của trẫm.”
Phùng Vận khẽ mỉm cười, không trả lời.
Ánh mắt hai người giao nhau.
Tiêu Tam trước mặt, vẫn là Tiêu Tam của Đài Thành.
Mà Phùng Vận, cũng giống như tiểu cô nương năm xưa dưới mái Đài Thành ấy.
Tựa như… mọi thứ chưa từng đổi thay.
Nhưng lại như… tất cả đều đã đổi khác.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/truong-mon-hao-te-yeu/chuong-477.html.]
Giọng Tiêu Trình đột nhiên trầm xuống, mang theo chút khàn khàn thê lương.
“Lần này bệnh nặng, trẫm mộng thấy một giấc mộng dài lắm…”
Ánh mắt hắn tối mịt, khóa c.h.ặ.t lấy Phùng Vận, như đang dò xét, khẽ thở dài:
“Trong mộng, lại thấy được kiếp trước của chúng ta…”
Trái tim Phùng Vận chợt lạnh đi, nàng lặng lẽ nhìn hắn, không nói lời nào.
Tiêu Trình đứng cạnh cột hành lang, dáng người cao thẳng, ánh mắt sâu thẳm khó dò:
“A Vận, kiếp trước trẫm cưới nàng làm vợ.”
Phùng Vận khẽ khựng lại, cười nhạt:
“Vậy ta cũng thật xui xẻo.”
“Đúng là xui xẻo.” Tiêu Trình không phủ nhận, giọng nhẹ mà buồn: “Ta mơ thấy kiếp đó, ta chẳng hề đối tốt với nàng, khiến nàng chịu đủ khổ sở, dày vò suốt một đời…”
Phùng Vận lạnh nhạt hỏi:
“Vậy kết cục của ta thì sao?”
Tiêu Trình khẽ nhíu mày, ánh mắt trầm xuống:
“Kết cục của ta và nàng… đều thê thảm chẳng nỡ nói ra.”
Phùng Vận không biết hắn thực sự mộng thấy, hay chỉ đang thăm dò mình, mà ngay khoảnh khắc đó, tim nàng đập khẽ loạn một nhịp.
“Chỉ là mộng thôi, hà tất để tâm?”
Tiêu Trình nhìn nàng chăm chú, trong mắt là ánh sáng phản chiếu của trời cao ngoài hành lang, nhưng lại sâu như vực thẳm.
“A Vận, nàng có mơ thấy ta không?”
Nụ cười trên môi Phùng Vận khẽ khựng lại, rồi chậm rãi lắc đầu:
“Người ngu dốt như ta, có mộng thấy gì, cũng quên sạch khi tỉnh dậy rồi.”
Tiêu Trình nhẹ khẽ thở dài, trong mắt tràn ngập ôn nhu đau thương:
“Đáng tiếc thật. Ta vẫn hy vọng, nàng có thể mơ thấy ta… Dù trong mơ, ta có là kẻ không ra gì đi nữa.”
Phùng Vận chỉ khẽ cười, không đáp lại.
Nhưng trong lòng Tiêu Trình lại trầm hẳn xuống.
Vừa rồi, ngay khoảnh khắc ánh mắt nàng dừng trên hắn, hắn đã nhìn thấy trong đó một tia kinh ngạc và… do dự.
Lần đầu tiên trong đời, hắn sinh ra một nỗi sợ hãi sâu sắc đến thế.
Phùng Vận… có phải cũng giống hắn, là người đã trọng sinh?
Chính bởi biết rõ quá nhiều chuyện đời trước, nên kiếp này nàng mới trở nên lãnh đạm vô tình.
Mới có thể dứt khoát cự tuyệt hắn, không chút do dự mà gả cho Bùi Quyết.
Nàng… có biết, kiếp trước vì nàng mà Bùi Quyết c.h.ế.t thảm không?
Không, chắc là nàng không biết… Khi nàng c.h.ế.t, Bùi Quyết vẫn còn sống.
Chỉ là đôi c.h.i.m hoang dã, chẳng phải phu thê danh chính ngôn thuận, c.h.ế.t rồi cũng chẳng được hợp táng cùng nhau…
“Đang nói chuyện gì đó?”
Một giọng nói lạnh lẽo đột ngột vang lên từ bên kia hành lang.
Hai người đồng thời quay đầu lại, liền thấy thân hình cao lớn của Bùi Quyết đứng bên bờ hồ nước, bóng dáng phản chiếu dưới dòng nước trong veo, lạnh lẽo tựa băng sương.
Phùng Vận mỉm cười, khẽ cúi người hành lễ:
“Phu quân.”
Bùi Quyết thong thả bước dọc theo bờ kè lát đá vụn, từng bước một lên bậc thềm, đi thẳng đến cạnh nàng, đưa tay khẽ ôm lấy eo nàng, lòng bàn tay siết c.h.ặ.t, đầy vẻ chiếm hữu.
“Bệ hạ tìm phu nhân nhà hạ quan có chuyện gì?”
Ánh mắt Tiêu Trình dừng lại trên cánh tay đang siết c.h.ặ.t eo Phùng Vận của Bùi Quyết, gương mặt vốn đã chưa khỏi bệnh, giờ càng tái nhợt thêm vài phần.
Bàn tay khẽ co lại, rồi từ từ, từ từ nở một nụ cười như chẳng hề để tâm:
“Xin tướng quân thứ lỗi. Trẫm cùng quý phu nhân chỉ là lâu ngày gặp lại, ôn lại chút chuyện cũ thuở niên thiếu mà thôi. Tướng quân chắc… không để bụng chứ?”