Thông báo
🔥[SỰ KIỆN ĐẶC BIỆT] CHÀO HÈ – NHÂN ĐÔI GIẢI THƯỞNG ĐUA TOP 🔥 Xem chi tiết

Trường Môn Hảo Tế Yêu - Chương 476

Cập nhật lúc: 2025-05-17 17:10:49
Lượt xem: 10

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/9KVQbhIiBp

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Bức ‘Giang Sơn Thu Sắc’ bị hư hại nặng, giấy vẽ còn bị vò nát, lại nhiễm bệnh mốc, việc phục chế gian nan vô cùng…

Vậy mà Tiêu Trình vẫn làm được. Khiến tranh như mới mà không mất đi thần thái cũ, cái hồn của bức họa vẫn vẹn nguyên như thuở ban đầu.

Chẳng bao lâu, bức tranh mà Thiệu Trừng mới hoàn thành được một nửa cũng được mang xuống để so sánh.

Mọi người lần lượt tới chiêm ngưỡng, xúm lại bàn tán.

Tiếng xôn xao không dứt, người người thán phục, nhưng không một ai bên sứ thần Tấn quốc dám mở miệng, càng không dám nói Thiệu Trừng cao minh hơn.

Thuần Vu Diễm ngồi ngay ngắn sau án gỗ, trường bào lộng lẫy, thân hình thẳng tắp như tùng, chỉ là chiếc mặt nạ lạnh lẽo che khuất nửa khuôn mặt, khiến ánh mắt kia trở nên thâm sâu khó dò, sáng tối bất định, không ai đoán được tâm tư.

“Chư vị nếu không có ý kiến gì khác, bản thế tử xin tuyên bố kết quả.”

Cả đại điện im phăng phắc, không ai lên tiếng.

Ánh mắt Thuần Vu Diễm lướt qua hai đoàn sứ thần.

“Vòng đầu tiên, ‘Giang Sơn Thu Sắc’, Tề quốc thắng.”

Bên sứ thần Tề quốc lập tức chắp tay thi lễ, mỉm cười chúc mừng lẫn nhau.

Còn phía Tấn quốc, ai nấy mặt nặng như chì, sắc mặt khó coi.

Lý Thái hậu không rõ đã đi đâu, chỉ còn Thượng thư Phó Xạ là Nguyễn Phổ cố gắng giữ thể diện, đứng dậy chắp tay nhận thua, khẽ khom người nói lời chúc mừng, rồi chuyển sang hướng Thuần Vu Diễm:

“Xin thế tử công bố đề thứ hai.”

Theo thứ tự rút thăm, đề thứ hai là do Tấn quốc đưa ra.

Thuần Vu Diễm khẽ gật đầu:

“Đề của Tấn quốc, danh xưng ‘Từng Bước Thăng Tiến’.”

Lời vừa dứt, bên Tề quốc liền rộ lên tiếng xôn xao, còn Tấn quốc thì điềm nhiên bất động, thần sắc ung dung.

Hai bên lập tức có người hầu của Vân Xuyên lần lượt bưng các bản đồ họa và nội dung đề thi đến phát cho sứ thần hai nước.

Đây là một loại thi đấu được cải biên từ trò chơi cờ truyền thống.

Khác biệt ở chỗ, cờ là trò chơi bằng trí tuệ, còn đây chính là c.uộc so tài bằng sức lực, một loại võ thí.

Trước khi bắt đầu, thị vệ sẽ dùng vôi trắng vẽ một bàn cờ khổng lồ ngay giữa nghị điện, khu vực trống trải hình “hồi” được chia thành các ô vuông to nhỏ.

Trong các ô đặt các thẻ bài biểu tượng cho các chức quan, từ tiểu lại cho đến tể tướng.

Hai bên bàn cờ có đặt những khối đá lớn nhỏ tượng trưng cho các quân cờ, khối nhỏ nhất nặng trăm cân, khối lớn nhất nặng ba trăm cân.

Luật chơi rất đơn giản:

Ai nhấc được khối đá nặng nhất có thể tiến ba đến năm bước.

Ai chỉ nhấc được khối đá nhẹ, chỉ được tiến một đến hai bước.

Bên nào có người “thăng quan” lên tới chức tể tướng trước, bên đó thắng.

Luật chơi thô bạo mà rõ ràng, đúng chất phong cách Đại Tấn.

Người có mặt đều là lão luyện trên chính trường, chỉ cần nhìn lướt qua cũng hiểu ngay, vòng này chính là dành riêng cho Bùi đại tướng quân.

Tấn quốc nhất định phải thắng!

Lúc này, tại thực quán.

Phùng Vận dùng bữa trưa xong mới chậm rãi đến nghị điện.

Vừa bước vào cửa, đã thấy Phùng Doanh ra đón.

Hôm qua còn chưa dám lại gần, hôm nay đã chủ động hơn nhiều.

“Đại tỷ.”

Nàng ta khẽ cúi đầu, dáng vẻ ngoan ngoãn, song trong lòng lại rạng rỡ vì thắng lợi của Tề quốc, cả người có vẻ tươi sáng hẳn lên, từng bước đi cũng nhẹ nhàng, ngay cả tấm mành sa mỏng trên mũ cũng không giấu được niềm vui rạng rỡ.

“Bệ hạ đã thắng rồi.”

Phùng Vận liếc nàng ta một cái, chậm rãi dừng bước.

Phùng Doanh khẽ mỉm cười, giọng nói nhỏ nhẹ mà không giấu được vẻ đắc ý:

“Không ngờ mọi việc lại thuận lợi thế, vừa bắt đầu đã thắng, mà lại thắng ngay ván do Vân Xuyên ra đề.”

Nàng ta khẽ cười, mang theo vài phần tiếc nuối nửa vời, dường như luyến tiếc thật sự:

“Ngỡ rằng Tề quốc thua, bệ hạ sẽ thuận thế mở miệng xin người về, vậy thì đại tỷ cũng có thể như nguyện, cùng chúng ta hồi cố quốc rồi…”

Ánh mắt Phùng Vận càng thêm lạnh lẽo.

Quả nhiên, ai ai cũng đã tính sẵn cả rồi.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/truong-mon-hao-te-yeu/chuong-476.html.]

Thắng cũng có lợi, mà thua lại càng có cớ để danh chính ngôn thuận mang nàng về Tề quốc, 341`cchỉ là, chẳng ai hỏi xem nàng có muốn hay không.

Nàng ta còn dùng từ “như nguyện” kia kìa.

Phùng Vận khẽ cười khinh miệt.

“Ngươi tưởng giở trò khích tướng với ta, giờ còn có tác dụng sao?”

Hồi nhỏ, Phùng Doanh đã quen dùng chiêu này rồi. Cứ mỗi lần không muốn Phùng Vận làm gì, liền ra vẻ ta rất thích việc đó, nhất định phải làm cho bằng được, vài lần như thế, Phùng Vận chán ghét liền chẳng buồn làm nữa…

“Ngươi rõ ràng sợ ta hồi cố quốc, lại cứ phải làm ra vẻ mình rộng lượng. Phùng Doanh, ta muốn về Tề, ngươi cản không nổi; mà ta không muốn về, có khiêng kiệu tám người khiêng cũng không mời nổi ta. Bớt giở mấy cái trò tính toán vặt đi, rảnh rỗi không bằng nghĩ cách làm sao ngồi được lên ngôi hoàng hậu cho ta nhờ…”

“Đại tỷ…” Phùng Doanh làm ra bộ dáng đáng thương, như thể chịu hết ấm ức trên đời.

Nói rồi lại đột ngột khẽ khom người, hướng về phía sau Phùng Vận hành lễ.

“Bệ hạ.”

Giọng nói mềm mại, mang theo ủy khuất đến cực điểm.

Kiếp trước Phùng Vận đã nghe phát chán những màn kịch như thế này, kiếp này chẳng buồn phí sức nhìn thêm nữa.

“Ngươi tưởng ta còn để tâm đến ánh mắt của Tiêu Tam? Đồ ngốc, người trong lòng hắn chỉ có ngươi thôi.”

Phùng Doanh cụp mắt, không nói một lời.

Tiêu Trình im lặng bước tới, đứng ngay sau lưng Phùng Vận.

“Trẫm sẽ không làm vậy, dù thắng hay thua.”

Một câu vừa cất lên, xung quanh lập tức tĩnh lặng.

Các thị vệ theo sau hắn đều lộ rõ vẻ kinh ngạc.

Phùng Doanh cũng ngẩng đầu đầy sửng sốt.

Đến cả Phùng Vận cũng hơi ngạc nhiên.

Nàng chậm rãi xoay người lại, ánh mắt rơi thẳng lên người hắn.

Đây là lần đầu tiên sau đêm ở Trúc Hà, hai người họ lại gần nhau như thế.

Vốn dĩ nàng chẳng hứng thú gì mà nhìn lâu, nhưng vì Phùng Doanh đứng cạnh, ánh mắt kia như muốn dán c.h.ặ.t lên họ, chỉ hận không thể soi mói từ mỗi cái liếc mắt, cái hít thở, mà vạch ra chút dấu vết mờ ám nào đó…

Nàng mà còn không “thành toàn” cho người ta, thì chẳng hợp lý rồi.

Phùng Vận khẽ cười, giọng điệu ôn hòa mà lạnh lùng:

“Chúc mừng bệ hạ.”

Nàng nói rất khẽ, câu chữ mang theo ý cười, không hề có chút châm chọc.

“Hôm nay ván cờ này, thật khiến người ta mở mang tầm mắt.”

Đôi mắt Tiêu Trình khẽ sáng lên.

Lúc nãy hắn đã nghe vô số lời ca tụng, nhưng bởi sớm biết mình sẽ thắng, nên chẳng hề có lấy một chút hưng phấn, chỉ thấy mệt mỏi, thậm chí còn không bằng cái thỏa mãn khi chính tay sửa xong bức ‘Giang Sơn Thu Sắc’.

Nhưng ánh nhìn tán thưởng từ đôi mắt nàng… đã hóa giải hết thảy mỏi mệt trong lòng hắn.

Hắn khẽ cười, một nụ cười nhẹ như gió xuân:

“Không dám nhận.”

Phùng Vận khẽ nghiêng đầu, cười nhạt:

“Bệ hạ khiêm tốn rồi.”

Chỉ mấy câu đối đáp nhẹ nhàng, không khí căng thẳng quanh đó cũng tan biến.

Thao Dang

Phùng Doanh yên lặng nhìn họ, ánh mắt cụp xuống, nhưng gương mặt dưới lớp mành sa kia đã lạnh lẽo như băng.

Phùng Vận thì đã để tâm, Tiêu Trình lại hoàn toàn không nhận ra.

Hắn đi lên mấy bước, dáng người như ngọc, giọng nói thanh nhã mà dịu dàng:

“Tướng quân phu nhân, có thể cho trẫm mượn một lời chăng?”

263- Trà ngôn trà sự.

Lời xưng hô đã đổi rồi.

Phùng Vận hơi kinh ngạc, rồi khẽ bật cười.

“Có gì mà không được?”

Ánh mắt Tiêu Trình bừng sáng, dù mang thân phận đế vương, không tiện biểu lộ quá rõ, nhưng khóe môi đã khẽ cong lên, nụ cười kia chầm chậm lan tỏa.

Hắn quay đầu ra hiệu cho Hứa Trì đứng bên cạnh.

Mọi người nhìn nhau, ai nấy đều hiểu rõ, bệ hạ hôm nay, là thật lòng muốn nói mấy câu riêng rồi.

Loading...