Thông báo
🔥[SỰ KIỆN ĐẶC BIỆT] CHÀO HÈ – NHÂN ĐÔI GIẢI THƯỞNG ĐUA TOP 🔥 Xem chi tiết

Trường Môn Hảo Tế Yêu - Chương 475

Cập nhật lúc: 2025-05-17 17:10:47
Lượt xem: 5

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/9KVQbhIiBp

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Có lẽ vì ngồi quá gần, hơi thở như chạm vào nhau, khiến trong đầu Phùng Vận lại không kiềm được mà nhớ đến dáng vẻ của Bùi Quyết đêm qua, hơi thở dồn dập, ào ạt như sóng dữ, thô bạo và mạnh mẽ.

Nhớ cả lúc hắn siết c.h.ặ.t eo nàng, ngẩng đầu nheo mắt, thở gấp khi bộc phát, thật sự quyến rũ đến nghẹt thở…

“Đại tướng quân!”

Tiếng gọi từ ngoài cửa làm Phùng Vận bừng tỉnh, cả người giật nảy lên.

Nàng đang nghĩ cái gì thế này?

Vội nuốt miếng bánh trong miệng, ho khan mấy tiếng, ngồi thẳng người lại.

Bùi Quyết khẽ vuốt lưng nàng, sắc mặt không vui, lạnh lùng quay đầu:

“Có chuyện gì?”

Là Tả Trọng đến báo tin.

“’Giang Sơn Thu Sắc’, phía Tề đã hoàn tất phục chế.”

~~~~~~~~~

Phùng Vận: Ta đâu phải mẫu thân người, cớ gì phải chịu trách nhiệm với người?

Thuần Vu Diễm: Mọi người làm chứng, Phùng Thập Nhị muốn làm mẫu thân ta!

Phùng Vận: Ta chỉ bảo tướng quân hầu hạ rất chu đáo, lần sau khỏi phải hầu nữa!

Bùi Quyết: Mọi người nghe rõ chưa, nàng rất thích, lần sau ta vẫn hầu tiếp!

Phùng Vận: Ngao Tử rất thích cá khô mà ca ca mang đến!

Ngao Thất: Mọi người đều biết, nữ lang thích ta mà…

Phùng Vận: …Ta hận c.h.ế.t Tiêu Tam rồi!

Tiêu Trình: Hận đến thế chính là yêu sâu đấy. Mọi người đều hiểu, nàng ái mộ trẫm!

Thao Dang

~~~~~~~~~~

262- Từng bước thăng tiến.

Lý Tang Nhược vừa nghe tin, xoắn c.h.ặ.t vạt áo, vội vàng bước lên phía trước, suýt nữa vấp ngã.

Mấy c.ung nữ, thái giám hốt hoảng đỡ lấy nàng ta, nàng ta mới miễn cưỡng đứng vững, giọng cũng run rẩy vì giận:

“Thiệu Trừng đâu? Mau đi hỏi xem, ông ta đang làm cái gì?”

Tiểu Hoàng Môn sợ đến rụt người, đầu cúi gằm, không dám thở mạnh.

“Hồi… hồi Thái hậu, Đại hồng lư còn… còn chưa hoàn thành… sắp… sắp xong rồi…”

“Đồ ngu!” Lý Tang Nhược quát lên, mạnh tay hất vạt áo.

Nàng ta cố ép mình hít sâu để ổn định cơn giận, nhưng c.uối cùng vẫn không nhịn được:

“Ai gia tự đi xem!”

Đường Thiếu c.ung lặng lẽ đi theo phía sau, chẳng nói một lời.

Thiệu Trừng đang ở trong một gian phòng khác ở hành lang, cửa có thị vệ canh giữ, xung quanh lặng như tờ.

Thấy Thái hậu đến, đám thị vệ vội vàng hành lễ, cúi đầu thật thấp.

Lý Tang Nhược phẩy tay, mặt lạnh lùng bước vào, vừa vào đã thấy Thiệu Trừng hai tay nâng một tờ giấy, ngồi bất động như tượng, cả người như xì hết hơi, ủ rũ chẳng ra hồn.

“Thiệu khanh, đây là đang làm cái gì?”

Thiệu Trừng nghe tiếng quở trách, giật mình quay đầu, c.uống quýt quỳ xuống hành lễ:

“Thái hậu điện hạ…”

Nói đoạn, đôi tay run rẩy đưa tờ giấy trong tay lên.

“Thỉnh điện hạ xem qua.”

Lý Tang Nhược cúi đầu nhìn, thoáng lướt qua một cái:

“Cái này là gì?”

Thiệu Trừng không dám ngẩng đầu, giọng như muỗi kêu:

“Là thư tay của bệ hạ nước Tề, ghi lại phương pháp phục chế.”

Chưa đến giờ Ngọ, Tề quốc đã hoàn thành phục chế ‘Giang Sơn Thu Sắc’.

Để chứng thực bức họa là thật, Tiêu Trình thậm chí còn đóng dấu ấn riêng của mình trên tranh, khiến bức họa có giá trị xác thực tuyệt đối.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/truong-mon-hao-te-yeu/chuong-475.html.]

Cùng lúc đó, hắn còn cẩn thận viết lại toàn bộ quy trình tu sửa, sai người đưa thẳng đến tay Thiệu Trừng.

Thậm chí còn lịch sự nhắn nhủ:

“c.ung kính dâng để Thiệu công tham khảo.”

Phong thái quân tử, tu thân lập đức, không câu nệ thù địch, chỉ một câu nói mà khiến Thiệu Trừng vừa khâm phục, vừa xấu hổ đến toát mồ hôi lạnh.

“Thần tự phụ xuất thân thư hương thế gia, từng coi thường thiên hạ. Hôm nay mới hiểu, ngoài trời còn có trời, trên người còn có người.”

Nói rồi, ông ta buông một tiếng thở dài, quỳ rạp xuống đất:

“Thần ngu muội, chẳng phải đối thủ của Tề quân, xin Thái hậu trách phạt.”

Bọn gia nhân trong phòng cũng lục tục quỳ xuống, cùng Thiệu Trừng dập đầu nhận tội.

Đường Thiếu c.ung đưa mắt lướt qua Lý Tang Nhược, nhìn về phía án thư.

Bức ‘Giang Sơn Thu Sắc’ mà Thiệu Trừng đang sửa chữa cũng đã hoàn thành được phân nửa. Tuy ông ta không tinh thông thư họa, nhưng chỉ cần nhìn những bước phục chế cầu kỳ phức tạp ấy, cũng đủ biết Thiệu Trừng đã dốc toàn lực, tiến độ như vậy đã là cực nhanh.

Thấy Lý Thái hậu giận đến thất thố, Đường Thiếu c.ung khẽ nhắc:

“Điện hạ bớt giận. Chuyện đã đến nước này, chi bằng chuẩn bị cho vòng đấu kế tiếp.”

Lý Tang Nhược hừ lạnh, liếc y một cái, cố kìm nén cơn giận c.uộn trào trong lòng.

“Gọi La Điển và Nguyễn Phổ lo liệu tiếp. Ai gia không khỏe, về tẩm điện nghỉ ngơi một lát.”

Nàng ta không muốn phải đối mặt với thất bại này, nhất là sau khi đã huênh hoang trước mặt bao người, giờ thật sự chẳng còn chỗ nào mà giấu mặt.

Đường Thiếu c.ung thấu rõ tâm tư nàng ta, chỉ khẽ đáp “vâng” rồi lặng lẽ theo ra ngoài.

Dọc theo hành lang vắng lặng, y lại thấp giọng khuyên nhủ:

“Điện hạ mấy ngày nay quá mức bức bối, nên tự xét lại mình.”

Lý Tang Nhược đang giận đến phát run, nghe vậy lập tức sầm mặt, quay phắt lại, nghiến răng hỏi:

“Chỉ cần Thiếu c.ung thúc hoàn thành việc ta giao, ta đây lập tức chẳng bức bối nữa!”

Đường Thiếu c.ung khẽ thở dài, bình thản nói:

“Thần thấy, điện hạ vốn không muốn mạng của Phương Phúc Tài. Nếu muốn cứu người, tất phải chờ thời cơ chín muồi. Còn nữa…”

Ánh mắt y khẽ liếc xuống, lướt qua bụng phẳng lỳ của Lý Tang Nhược.

“Chuyện này lại càng không thể vội. Điện hạ, nên kiên nhẫn.”

“Chờ đợi, chờ đợi, đến bao giờ mới xong hả?” Lý Tang Nhược tức đến nghiến răng, ép giọng nói khẽ nhưng đầy oán hận.

“Ngày tháng thế này, bản c.ung chịu đủ rồi!”

Đường Thiếu c.ung nhìn nàng ta, vẻ mặt bình thản mà câu chữ sắc bén:

“Điện hạ chịu không nổi là vì không có Phương Phúc Tài, hay là… không có kẻ như Tống Thọ An?”

Lý Tang Nhược khựng lại, đứng c.h.ế.t lặng tại chỗ.

Nàng ta tuyệt đối không ngờ, Đường Thiếu c.ung lại dám nói thẳng ra lời này.

Không ai từng dám chạm vào nỗi đau thầm kín ấy.

Vậy mà y lại có thể nói nhẹ nhàng như thể cầm d.a.o rạch thẳng vào tim nàng ta, trúng ngay chỗ yếu hại.

Những ngày gần đây, tâm trạng nàng ta bồn chồn, đêm nào cũng khó ngủ.

Có đêm trằn trọc mãi mới th.i.ế.p đi, lại gặp ác mộng liên miên, mơ thấy hài tử trong bụng được sinh ra, gọi nàng ta là “A mẫu” rồi bị chính phụ thân của nó cầm d.a.o đ.â.m c.h.ế.t, m.á.u chảy đầm đìa; có lúc lại mơ thấy Tống Thọ An đứng bên giường, quỳ xuống van xin tha mạng…

Nàng ta muốn mau chóng bỏ cái thai này đi, nhưng giữa lúc nghị hòa đang diễn ra, ngày nào cũng phải xuất hiện trước công chúng, sao có thể làm việc ấy ngay được?

Bao nhiêu uất ức, đè nén trong lòng, khiến nàng ta không cách nào yên giấc, tính tình ngày càng cáu kỉnh, thế mà Đường Thiếu c.ung lại dám nói nàng ta vì… nhớ nam nhân!

Vô dụng!

Cũng không hiểu vì sao phụ thân nàng ta lại coi trọng y như vậy.

Tại nghị điện.

Bức ‘Giang Sơn Thu Sắc’ sau khi được phục chế đã được trình ra.

Vì lớp màu còn chưa khô hẳn, đám gia nhân cẩn thận nâng đỡ, từng bước một nhẹ nhàng di chuyển, nhưng chỉ thoáng nhìn qua, ai nấy đều không kìm được mà thán phục.

Bức họa này tinh tế nhất là ở chỗ tái hiện một sắc thu dày đặc, tầng tầng lớp lớp, sóng thu trập trùng, trên cây là thu, dưới đất là thu, lá vàng rơi là thu, dòng nước chảy cũng là thu, con người lẫn vào trong thu, thu vương khắp sân vườn, khắp ngõ ngách…

Trong nghệ thuật phục chế tranh cổ, muốn khiến tranh như mới không khó, nhưng khó là làm sao “tu bổ mà như nguyên bản”, giữ được cái hồn xưa cũ mà không mất đi vẻ cổ kính ban đầu.

Và bức họa này, đã làm được điều đó.

Loading...