Thông báo
🔥[SỰ KIỆN ĐẶC BIỆT] CHÀO HÈ – NHÂN ĐÔI GIẢI THƯỞNG ĐUA TOP 🔥 Xem chi tiết

Trường Môn Hảo Tế Yêu - Chương 474

Cập nhật lúc: 2025-05-17 17:10:45
Lượt xem: 10

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/2qHvZf2dZJ

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Y không những chẳng đắc tội với triều Tấn, mà còn khiến cả hai bên đều cho rằng y đang đứng về phía mình.

Với đầu óc mưu lược như thế, trên thương trường sao lại không làm ăn phát đạt cơ chứ?

Lý Tang Nhược lười biếng tựa trên trường kỷ, giọng điệu ngả ngớn:

“Chư vị ái khanh yên tâm. Chỉ cần thắng ván này, ba trận thắng hai, chuyện Tín Châu quy về Tấn quốc cũng danh chính ngôn thuận.”

Đám sứ thần vội hùa vào tâng bốc: “Thái hậu anh minh!”, tiếng cười nói vui vẻ khắp gian điện.

Chỉ có Bùi Quyết lặng lẽ rời đi.

Phùng Vận cũng không đợi ở thính phòng, mà đã quay về tiểu thực quán của mình.

Ôn Hành Tố và Ngao Thất cũng đang ở đó, ba người quây quần quanh chiếc lò nhỏ màu đỏ, vừa uống trà vừa trò chuyện.

“A cữu…” Ngao Thất trông thấy Bùi Quyết bước vào, vội đặt chén trà xuống đứng dậy.

Ôn Hành Tố cũng theo lễ mà khom người chào, chỉ có Phùng Vận vẫn ngồi yên, lười biếng tựa người, như thể đang đấu tranh tư tưởng xem có nên đứng dậy nghênh đón “phu quân đại nhân” hay không.

“Nàng cứ ngồi.” Bùi Quyết nhìn thấu tâm tư nàng, khẽ giơ tay ra hiệu.

“Đa tạ tướng quân.” Phùng Vận uể oải lên tiếng, sắc mặt trông không mấy tốt.

Bùi Quyết ngồi xuống, chậm rãi vuốt lại vạt áo, như vô tình hỏi:

“Các người thấy, trận này Tấn hay Tề sẽ thắng?”

Cả bàn lập tức lặng ngắt như tờ.

Khi kết quả còn chưa công bố, câu hỏi này thực sự quá nhạy cảm.

Bùi Quyết cúi mắt, thong thả uống một ngụm trà.

“Cứ nói thẳng.”

Ôn Hành Tố trầm ngâm một hồi, c.uối cùng mở miệng:

“Ta cho rằng, Tề quốc.”

Một câu trả lời hoàn toàn trái ngược với quan điểm trong đoàn sứ Tấn quốc.

Khi còn ở nghị quán, có người bàn luận sôi nổi, nhưng Ôn Hành Tố chưa từng mở lời, chỉ tại nơi này, mới dám thốt ra một câu thật lòng.

Bùi Quyết không tỏ vẻ gì, ánh mắt lại chuyển sang nhìn Phùng Vận.

“Vận nương thấy sao?”

“Ta?” Phùng Vận thoáng nhìn Ôn Hành Tố, môi khẽ cong lên:

“Ta tin vào đại huynh.”

Ngao Thất sợ Bùi Quyết không vui, vội cười làm lành:

“Ta thấy… năm năm mươi, bên nào cũng có cơ hội. A cữu, người thấy sao?”

Quả nhiên là con cún nhỏ ngoan ngoãn của A cữu.

Phùng Vận liếc nhìn hắn, ánh mắt đầy trêu chọc.

Hồi nãy còn nói Tấn quốc sẽ thua cơ mà, sao giờ đã quay ngoắt như thế?

Bùi Quyết không nói gì.

Ngẫm nghĩ chốc lát, hắn quay sang dặn Ngao Thất:

“Chiều nay ngươi không cần ở lại nghị quán, đi một chuyến đến đại doanh.”

Ngao Thất cổ họng khẽ thắt lại, lập tức cảm thấy bánh ngọt trước mặt cũng chẳng còn mùi vị, vội khom người:

“Vâng…”

Lại hỏi:

“A cữu có điều gì căn dặn?”

Bùi Quyết ngước mắt, ánh mắt dường như lướt qua Ôn Hành Tố, sắc mặt nhàn nhạt:

“Truyền lời cho Hách Liên Khiên, cùng các thống lĩnh Lục quân – Cam, Hoàng, Lục, Thanh, Lam, Tử, sẵn sàng ứng chiến.”

Ngao Thất nghe xong m.á.u nóng sục sôi, lập tức quỳ xuống lĩnh mệnh:

“Mạt tướng tuân lệnh! Mạt tướng lập tức xuất phát!”

Ý tứ trong lời đã rõ ràng lắm rồi.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/truong-mon-hao-te-yeu/chuong-474.html.]

Tín Châu không thể để mất.

Dù Tấn quốc có thua, Bùi Quyết cũng tuyệt không giao Tín Châu đi.

Ngao Thất lặng lẽ lấy hai miếng điểm tâm nhét vào lòng, rồi rảo bước rời khỏi.

Ôn Hành Tố im lặng không nói gì.

Phùng Vận cũng chẳng lên tiếng, chỉ lặng lẽ nhìn Bùi Quyết, ánh mắt dịu dàng, thần sắc bình thản.

“Nếu đến lượt Tấn ra đề, tướng quân có nắm chắc không?”

Nàng nhớ Ngao Thất từng nói, chẳng ai có thể vượt qua A cữu nhà hắn.

Bùi Quyết chỉ nhàn nhạt đáp khẽ: “Ừ.”

Vậy thì một thua, một thắng.

Thắng bại sau cùng, còn phải xem đề bài của Tề quốc.

Mà Tiêu Trình đã chuẩn bị mọi thứ chu toàn, sao có thể ra đề có lợi cho Tấn?

Phùng Vận cười nhạt, khẽ nói:

“Thôi thì ăn chút gì lót dạ đi, kẻo lát nữa buồn bã quá lại nuốt không trôi.”

Bùi Quyết cụp mắt nhìn nàng, trong lòng sóng ngầm c.uộn trào.

Ôn Hành Tố thấy ánh mắt hai người trao qua đổi lại, cảm thấy ngồi đây chẳng yên ổn chút nào, vội đứng dậy cáo từ.

Tiểu Mãn hiểu ý, cũng lặng lẽ theo ra ngoài, còn tiện tay khép cửa phòng lại.

Thao Dang

Bốn bề trở nên yên tĩnh.

Bùi Quyết lúc này mới khẽ hỏi:

“Còn thấy khó chịu không?”

Phùng Vận đang mãi suy đoán xem Tề quốc sẽ ra đề gì, hoàn toàn không ngờ hắn lại hỏi như vậy.

Trong chớp mắt, vành tai nàng đỏ bừng, lập tức nhớ lại chuyện tối qua.

Tên Bùi cẩu này, bên ngoài thì trông cao ngạo lạnh lùng, ai dè sau lưng lại xấu xa không chịu nổi!

Trên xe ngựa, hắn đã có dấu hiệu bốc hỏa, may mà còn kiềm chế không làm ra chuyện điên rồ ngay giữa đường.

Về tới phòng, chưa kịp tắm rửa đã kéo tay nàng lôi qua một lượt, thứ kia vừa cứng vừa lớn, nàng cầm còn không xuể, lòng bàn tay đỏ bừng như sắp bỏng.

Tưởng hắn tạm thời trút được một lần rồi sẽ thôi, ai dè tối đó nàng tắm xong, vừa ra đã thấy hắn ung dung ngồi trên giường đợi sẵn, còn đặt cả hộp Ngọc Hộ Cao bên cạnh, bảo đích thân hắn bôi thuốc cho nàng.

Phùng Vận nào chịu nổi trò đó...

Thuốc còn chưa kịp bôi xong, cả người nàng đã run lẩy bẩy trong tay hắn.

c.uối cùng ép hắn dùng khăn quấn lại, khổ sở lắm mới xong được một lần, nàng mệt đến thắt lưng tê dại, vậy mà hắn vẫn chưa thấy thỏa mãn, chẳng biết lên cơn bực dọc từ đâu, cứ thế kéo nàng lên giày vò đến tận canh tư mới thôi.

Lúc đó, xương cốt nàng như sắp rã rời, cả người chỉ còn lại nỗi mơ hồ mệt mỏi.

Khi hắn ôm nàng vào tắm, lau người mặc áo, đắp chăn... nàng chỉ biết ngơ ngác mặc hắn muốn làm gì thì làm.

Đêm ấy, trong cơn mộng mị, cũng toàn là những chuyện mờ ám đó…

“Sau này không như thế nữa.”

Bùi Quyết ngồi sát lại bên cạnh, cầm lấy tay nàng, khẽ siết c.h.ặ.t, gương mặt điềm đạm như chẳng có chuyện gì, chỉ là giọng nói đã hạ xuống rất thấp, vô cùng cẩn trọng.

“Vẫn còn giận sao?”

“Ngài nói bậy cái gì đó?” Phùng Vận rút tay lại, tự mình gắp lấy một miếng bánh, thong thả nhai nuốt, giọng điệu lười nhác:

“Tướng quân hầu hạ rất chu đáo, kỹ năng cũng giỏi, ta rất thích.”

Bùi Quyết bị nàng chặn lời đến nghẹn họng, nói không ra tiếng.

Phùng Vận thầm nghĩ, dáng vẻ bây giờ của mình thật đúng là giống hệt một kẻ đào hoa vô tâm. Xem như trả xong món nợ đời trước rồi. Cũng để cho hắn nếm thử cái cảm giác nôn nóng lo lắng, thấp thỏm chẳng yên.

Bùi Quyết nhìn nàng ăn bánh như một con chuột nhỏ, mặc kệ mình, đành cầm một miếng bánh khác, đưa đến miệng nàng.

Phùng Vận liếc nhìn hắn, rồi khẽ nghiêng người, khép mi mắt, chầm chậm cắn lấy.

Trong gian phòng nhỏ, hai người trầm mặc hồi lâu.

Một người đút.

Một người ăn.

Cảnh tượng an yên, dịu dàng mà thấm tận lòng người.

Loading...