Trường Môn Hảo Tế Yêu - Chương 473
Cập nhật lúc: 2025-05-17 17:10:43
Lượt xem: 9
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/6KroxNriOP
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Thuần Vu Diễm khẽ nhíu mày, rõ ràng y rất ghét bị người ta châm chọc như thế, nụ cười thường trực lập tức thu lại, ánh mắt lạnh lẽo rơi thẳng lên gương mặt Phùng Vận, mang theo một tia hàn ý khó phân biệt.
“Nàng mong nước Tấn thắng ư?”
Phùng Vận lặng lẽ nhìn y, không lên tiếng.
Thuần Vu Diễm bật cười khẩy, lạnh lùng nói:
“Tín Châu chẳng phải của nàng, Tấn quốc lại càng không phải của nàng.”
Giọng y càng lúc càng nặng, đến c.uối câu, gần như nghiến răng mà nói ra từng chữ:
“Thua Tín Châu, nàng, Phùng Thập Nhị, chẳng phải sẽ giành được tự do sao? Còn không tốt à? Ta thấy ngưnàngơi đúng là kẻ hồ đồ, không biết điều! Phùng Thập Nhị, bản thế tử đây là đang giúp nàng đấy!”
“Giúp?” Phùng Vận bỗng bật cười, tiếng cười trong trẻo mà sắc lạnh, đôi mắt khẽ cong lên, lại mang theo vẻ băng giá, đối diện thẳng với y:
“Ngươi nói lời này mà không thấy lương tâm cắn rứt à?”
“Không.” Thuần Vu Diễm nhìn thẳng vào đôi mắt đen láy của nàng, trong lòng như bị rượu mạnh đổ thẳng vào cổ họng, một luồng cay nóng bỏng rát tràn ngập đến tận tâm can, giọng nói cũng dần khàn khàn trầm thấp.
“Giúp thắng, là giúp ai thắng? Là giúp Lý Thái hậu đấy! Nàng chẳng phải hận nàng ta sao? Nàng ta từng hạ độc hại nàng ở Cù Dự, nàng quên rồi à?”
“Thì sao?”
“Để mất Tín Châu trong tình thế nắm chắc phần thắng, nàng ta sẽ bị thiên hạ cười chê, nàng không vui sao?”
“Ta vì sao phải vui?” Phùng Vận lạnh giọng: “Đừng nói chuyện nghe cao thượng như vậy. Chẳng qua ngươi vì tiền mà thôi. Một bức ‘Giang Sơn Thu Sắc’ được chính tay hoàng đế nước Tề tu sửa, lại hoàn thành ngay trước bao ánh mắt trong nghị điện, lại còn liên quan đến quyền sở hữu Tín Châu… Tất cả những yếu tố ấy cộng lại, ngươi đoán xem, sau này bức họa đó sẽ đáng giá bao nhiêu bạc?”
Để Tiêu Trình đắc ý hay để Lý Tang Nhược thất thế, kỳ thực cũng chẳng khác gì nhau.
Nhưng Tín Châu là do Bùi Quyết cùng quân Bắc Ung đổ m.á.u giành lấy, phối hợp cùng năm trấn An Độ, tạo thành thế kiềng ba chân, có thể tương hỗ lẫn nhau, vị trí lại vô cùng trọng yếu.
Nếu có một ngày Bùi Quyết và triều đình Tấn quốc chia đường rẽ lối, nơi đó chính là chỗ đóng quân lý tưởng nhất.
Hôm nay nếu mất Tín Châu, muốn đoạt lại, chẳng biết phải đổ bao nhiêu xương m.á.u nữa…
Những toan tính này, nàng không thể giải thích rõ ràng được.
Chỉ là, nàng đã chán ghét tận xương cái kiểu ngụy quân tử ấy, khẽ bật cười lạnh, giọng điệu chua chát mà sắc bén:
“Tiêu Trình rốt c.uộc cho ngươi cái lợi gì mà khiến ngươi hồ đồ đến thế?”
Lời này vừa dứt, mặt mày Thuần Vu Diễm cũng tối sầm lại, trong đáy mắt như có sông thu băng giá, lạnh đến thấu xương.
“Ngươi cho rằng, hắn có thể cho ta thứ ta muốn sao? Thứ ta muốn, hắn không cho nổi!”
261- Thổi bay con bò lớn.
Từ khi quen biết đến nay, cho dù từng lời qua tiếng lại, cũng chưa bao giờ rơi vào tình trạng xa cách lạnh lẽo như lúc này.
Không khí hạ xuống tới điểm đóng băng, hơi ấm c.uối cùng trong lòng Phùng Vận cũng bị xua tan sạch sẽ, chỉ còn lại khuôn mặt lạnh lẽo như băng.
“Vậy ngươi nói thử xem, ngươi rốt c.uộc muốn cái gì? Biết đâu ta có thể giúp được ngươi?”
“Nàng giúp ta?” Thuần Vu Diễm khẽ nhếch khóe môi, bật cười khinh miệt:
“Nàng, Phùng Thập Nhị, lòng dạ thế nào chẳng lẽ ta còn không biết? Trong lòng nàng xưa nay nào từng có ta, nàng để tâm đến sống c.h.ế.t của ta lúc nào chứ?”
“Ta đâu phải mẫu thân ngươi, sao phải lo cho sống c.h.ế.t của ngươi…”
“Nếu nàng chịu, ta cũng không ngại gọi!”
“Ngươi…”
Nói được nửa câu, Phùng Vận bỗng giật mình, lập tức nhận ra trong câu nói vừa rồi của y có ẩn ý.
“Ta thế nào hả? Lòng ta ra sao?”
“Nàng còn không biết?” Thuần Vu Diễm chậm rãi tiến lại gần, cúi đầu, hạ giọng nói rất khẽ:
“Nàng tàn nhẫn đến mức ngay cả bản thân cũng dám hạ độc, vậy đối với người khác, nàng có thể độc ác tới đâu?”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/truong-mon-hao-te-yeu/chuong-473.html.]
Phùng Vận đột ngột ngẩng đầu, ánh mắt khẽ biến sắc.
Nàng không ngờ, Thuần Vu Diễm lại sớm đã biết chuyện này.
“Thế tử quả nhiên thâm sâu khó lường, nữ nhi họ Phùng tự thẹn không bằng. Nhưng ngay lúc này nói ra chuyện đó, chẳng hay ý của Thế tử là gì?”
Thuần Vu Diễm nhìn nàng, ánh mắt lạnh băng.
Sắp tức c.h.ế.t rồi.
“Nàng cho rằng, bản thế tử sẽ lấy chuyện này để uy h.i.ế.p nàng?”
Phùng Vận không thừa nhận, cũng chẳng phủ nhận.
Chỉ lạnh lùng nhìn y, ánh mắt như d.a.o cắt.
Thuần Vu Diễm cười khẩy, đầy châm biếm:
“Nàng nổi giận như thế, chẳng lẽ trong lòng còn chưa dứt tình xưa, muốn theo Tiêu Tam về lại nước Tề?”
Sợ nàng chưa hiểu rõ, y lại hạ thêm mấy lời lạnh lùng:
“Nếu Tấn quốc thắng, Tiêu Tam tất sẽ yêu cầu mang nàng về. Nàng đoán xem, Lý Thái hậu có chấp thuận không?”
Hóa ra, người sáng mắt đều nhìn ra được chuyện này!
Ba vòng thử thách này, quả thật âm hiểm khéo léo vô cùng.
“Những chuyện này, vốn chẳng cần Thế tử phải bận tâm.” Phùng Vận không buồn đấu khẩu nữa, giọng lạnh nhạt, “Thế tử có lựa chọn của thế tử, ta không có quyền trách cứ. Nhưng cũng xin đừng gán lòng tham của ngươi lên người ta. Cái gọi là ban ơn, ta đây không dám nhận.”
Giọng tuy không lớn, nhưng câu nào câu nấy đều cắt đứt mọi dây dưa.
Hành lang có người đi lại, nàng cũng chẳng muốn dây dưa thêm, nói xong liền xoay người rời đi.
“Phùng Thập Nhị!” Thuần Vu Diễm nghiến c.h.ặ.t răng, nhìn bóng dáng thon thả ấy khuất dần, lửa giận bốc lên tận đỉnh đầu, “Hợp tác làm ăn, còn làm hay không?”
Phùng Vận bước chân khựng lại,
Ngừng một chút, rồi chậm rãi quay đầu, ánh mắt thẳng tắp khóa c.h.ặ.t lấy y.
“Không làm nữa.”
Nói rồi, nàng quay người bỏ đi, bước chân rất nhanh, hai người Tang Tiêu và Ân Ấu vội vã tránh sang một bên, cúi đầu đợi nàng đi qua rồi mới bất đắc dĩ ngẩng lên nhìn chủ tử nhà mình.
Chỉ thấy mắt Thế tử đỏ bừng, môi mím c.h.ặ.t…
Nếu không phải có chiếc mặt nạ che bớt, ai mà chẳng biết y lúc này giận đến mức nào, chỉ hận không thể xé trời mà gào lên!
Thế tử là người cố chấp, nào ngờ lại gặp phải một người còn cố chấp hơn.
Thao Dang
Nói không làm là không làm, dứt khoát vô cùng.
Còn người luyến tiếc, mới đứng đó siết c.h.ặ.t nắm tay, tức đến mức muốn hộc m.á.u, mà vẫn bất lực chẳng làm gì được…
…
Ban đầu, sứ thần Tấn quốc hoàn toàn không ý thức được hiểm họa trong ván cờ này.
Lý Tang Nhược thậm chí còn công khai tuyên bố:
“Thế tử Vân Xuyên là biểu đệ ruột của ta, tất nhiên sẽ thiên vị ta!”
Người chịu trách nhiệm phục chế phía Tấn quốc chính là Đại hồng lư Thiệu Trừng. Gia tộc ông ta vốn là dòng dõi thư hương, tổ phụ là danh họa nổi tiếng Thiệu Sĩ Toàn, trong kinh thành còn có hai tiệm tranh cổ, cực kỳ có tiếng.
Những đại gia tộc thế này, xưa nay đều có truyền thừa và kỹ nghệ độc đáo trong phục chế tranh cổ. Bản thân Thiệu Trừng cũng là người am tường thư họa, nếu có đủ nguyên liệu, việc tu sửa một bức họa không phải vấn đề.
Có thể nói, đề bài mà Thuần Vu Diễm đưa ra lần này, cực kỳ tinh tế và khéo léo.
Bởi lẽ, c.uốn ‘Toái Vật Lục’ của Tiêu Trình phải đến năm Chính Sơ thứ năm mới ra đời.
Mà hiện tại, thiên hạ biết đến tài nghệ tu sửa xuất chúng của Tiêu Trình, chỉ đếm trên đầu ngón tay.
Kết quả lần này, e rằng đã định sẵn ngay từ khi đề bài được công bố…