Thông báo
🔥[SỰ KIỆN ĐẶC BIỆT] CHÀO HÈ – NHÂN ĐÔI GIẢI THƯỞNG ĐUA TOP 🔥 Xem chi tiết

Trường Môn Hảo Tế Yêu - Chương 472

Cập nhật lúc: 2025-05-17 17:10:41
Lượt xem: 7

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/9KVQbhIiBp

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Ngao Thất căng thẳng hỏi: “Sao rồi?”

Diệp Sấm đáp: “Đề thi đầu tiên là do thế tử Vân Xuyên đưa ra. Cả ta và nước Tề đều chưa ai biết rõ nội dung.”

Không ai ngờ lại bắt đầu từ Vân Xuyên.

Ai cũng tưởng thế tử Vân Xuyên sẽ để dành đến c.uối, trở thành đề mấu chốt quyết định thắng bại.

Bởi lẽ, vốn dĩ hai bên Tấn – Tề chắc chắn đều sẽ ra đề có lợi cho mình, thắng bại cũng phải đợi đến đề c.uối cùng mới phân định rõ ràng.

Việc này khiến mọi người nhất thời đều cảm thấy bất ngờ.

Phùng Vận lên tiếng hỏi: “Đề của Vân Xuyên là gì?”

Diệp Sấm nhíu mày đáp: “Hình như là… phục hồi một bức cổ họa bị hư hại, tên là… ‘Giang Sơn Thu Sắc’. Thế tử có trong tay hai bức, một bức là thật, một bức là giả, cả hai đều có chỗ hư tổn…”

Bầu không khí trong thính phòng đột nhiên trở nên ngưng trọng.

Mọi người đều vắt óc suy nghĩ xem bên mình có ai tinh thông phục chế tranh cổ để có thể ra ứng chiến cùng nước Tề hay không.

Phùng Vận đột ngột đứng dậy, không nói một lời.

“Ta đi thay y phục.”

Tiểu Mãn đứng chờ ngoài cửa, nghe vậy vội vàng bước tới hầu hạ, nhưng thấy nữ lang mặt lạnh như sương, trong mắt lộ vẻ không vui sâu sắc, lòng không khỏi bất an.

Trong phòng thay y phục, Tiểu Mãn thấp giọng hỏi:

“Câu hỏi này, liệu nước Tấn ta có thua không?”

“Có.” Phùng Vận đáp chắc nịch.

Tiểu Mãn hít sâu một hơi, “Sao lại vậy?”

Phùng Vận liếc nàng, trên mặt khẽ lộ một tia lạnh lẽo.

“Bởi vì đây là sở trường của Tiêu Tam, không ai sánh bằng.”

Tiêu Tam lang, danh sĩ số một Nam Tề, tài hoa uyên bác, thơ phú thư pháp đã là đỉnh cao, nhưng ít ai biết, hắn không chỉ giỏi vẽ tranh mà còn có một sở thích đặc biệt, phục chế cổ họa, cổ vật.

Những món đồ từng qua tay hắn tu sửa, người đời đều tán thán là tuyệt diệu.

Hiện tại người ta chưa biết, nhưng ước chừng sau này, khi Tiêu Tam xưng đế, vào năm Chính Sơ thứ năm, chính tay hắn sẽ biên soạn một quyển sách về kỹ thuật tu sửa, tên là ‘Toái Vật Lục’.

Thao Dang

Trong đó có câu: “Yêu vật như yêu tài.”

Nói cách khác, hắn là người thực sự yêu thích việc phục hồi những món đồ cũ nát, từ đó tìm được cảm giác thỏa mãn.

Hắn không chỉ có kiến thức chuyên sâu, còn có đủ tài nguyên và kinh nghiệm quý giá của danh môn thế tộc truyền lại. Trong ván cờ này, ưu thế quá rõ ràng.

Ra khỏi phòng thay y phục, Phùng Vận rửa tay, dần trấn tĩnh lại.

Khi quay lại thính phòng, gương mặt nàng lại là vẻ dịu dàng, mỉm cười quen thuộc, tựa như cảm xúc lạnh lùng khi nãy chỉ là một ảo giác thoáng qua.

Ngao Thất khẽ thở phào, nhỏ giọng hỏi: “cữu mẫu… không sao chứ?”

Phùng Vận khẽ lắc đầu: “Không sao.”

Ngao Thất cởi chiếc túi nhỏ căng phồng bên hông xuống, nhét vào tay nàng.

“Chuẩn bị cho Ngao Tử mấy con cá khô, nướng giòn rồi, nếu nàng muốn ăn thử cũng được…”

“…”

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/truong-mon-hao-te-yeu/chuong-472.html.]

Lúc này Phùng Vận còn đâu tâm trí ăn uống, chỉ khẽ cười qua loa: “Thay Ngao Tử cảm ơn ngươi, cứ để dành cho nó đi.”

Ngao Thất ngây thơ đơn thuần, hoàn toàn không biết nàng đang toan tính gì trong lòng, cười hồn nhiên lộ cả hàm răng trắng, lại ngồi trở lại, đưa mắt nhìn về phía nghị điện, sắc mặt không khỏi lo lắng.

“Ván này e là phải thua rồi.”

Phùng Vận khẽ “ừm” một tiếng, điềm nhiên như thể không hề nghe thấy.

Lúc ấy, cửa chính nghị điện mở ra, hai bên sứ thần vừa đi vừa nhỏ giọng bàn bạc.

Do việc phục chế cần chuẩn bị vật liệu, không thể hoàn thành ngay, nên giữa chừng có một khoảng thời gian nghỉ dài, kéo dài đến tận giờ Mùi.

Nguyên liệu phục chế do bên ra đề chuẩn bị.

Phùng Vận nhìn thấy Thuần Vu Diễm từ trong nghị điện đi ra, đang chỉ huy gia nhân mang vật liệu giao cho hai đoàn sứ giả của Tấn và Tề.

Phùng Vận ngồi yên trong thính phòng rất lâu, đến khi Thuần Vu Diễm từ công phòng trở ra, nàng lập tức chặn đường y dưới hành lang.

“Ta nói sao Tiêu Tam lại tự tin đến thế, thì ra con át chủ bài chính là thế tử đây.”

Thuần Vu Diễm bận rộn một hồi, đang vội đi giải quyết, nửa đường bị Phùng Thập Nhị chặn lại, nàng mặt mày lạnh lẽo, ánh mắt không vui, khiến y hơi sững lại, rồi bật cười.

“Ta còn tưởng ai mà gan lớn vậy, thì ra là nàng…”

Y phẩy tay ra hiệu cho Tang Tiêu và Ân Ấu lui ra, rồi mới thong dong bước lại gần.

“Lén lút tìm ta, chẳng phải nhớ nhung gì mà chỉ để trách móc ta thôi sao, Phùng Thập Nhị, nàng thật là vô tình đó.”

Phùng Vận lạnh lùng nhìn y, gương mặt không hề biến sắc.

“Thế tử là người trung gian giữa Tấn và Tề, lẽ ra phải giữ công bằng mà ra đề, nhưng ngài đấy… nghiêng hẳn về một phía, lòng đã lệch đến đâu rồi hả?”

Gió lùa dưới hành lang, mưa phùn lất phất thổi vào, khiến khuôn mặt nhỏ nhắn của nàng càng thêm tái lạnh, mà hành lang này bốn phía trống trải, thật không tiện để nói chuyện.

Thuần Vu Diễm khẽ nhíu mày, hạ thấp giọng cười khẽ.

“Ta công khai ra đề trước bao người, có thiên vị chỗ nào đâu?”

Phùng Vận khẽ cười lạnh: “Không nói đến chuyện các thế gia phía Nam thiên về nước Tề, trình độ thư họa, phục chế đều vượt trội hơn Tấn, chỉ riêng thế tử ngài…”

Nàng khẽ nâng mắt, trong ánh mắt hiện lên vài phần giá lạnh.

“Giao dịch với Tiêu Trình nhiều lần như vậy, lẽ nào còn không biết hắn là kẻ xuất chúng bậc nhất trong lĩnh vực này?”

Thuần Vu Diễm bật cười: “Ta nói ta không biết, nàng có tin không?”

“Không tin.”

“Ta cũng không tin.” Thuần Vu Diễm thản nhiên cười, ánh mắt như có thâm ý, nhìn nàng nói: “Trước kia khi Tiêu Tam còn là Kính Lăng vương, ta quả thực từng nhờ hắn phục chế mấy bức họa, tay nghề ấy… đúng là không chê vào đâu được.”

Đáy mắt Phùng Vận càng lạnh lẽo: “Vậy các ngươi đã sớm thông đồng?”

“Đương nhiên là không.” Thuần Vu Diễm cười mà như không cười, nhàn nhã nói: “Có điều, ta vừa mới thu được hai bức ‘Giang Sơn Thu Sắc’, chẳng rõ thật giả. Sau khi Tiêu Tam lên ngôi, muốn mời hắn phục chế cũng khó. Vừa khéo có dịp này, chẳng phải tiện cả đôi đường hay sao?”

Phùng Vận đứng yên bất động, khẽ cười, ý cười lại lạnh như băng.

“Vậy thì thế tử cũng chỉ là cá nằm trong chum, bị Tiêu Tam lợi dụng mà thôi. Chi bằng chúng ta cá cược đi, hai bức họa này nhất định là do hắn xoay vòng đưa đến tay thế tử, lại còn đoán trúng thế tử sẽ chọn đề này.”

“Việc này có gì đáng để cược đâu?” Thuần Vu Diễm hoàn toàn không ngạc nhiên, thậm chí còn tỏ ra đã sớm thấu tỏ mọi chuyện.

“Bởi vì chân bản ‘Giang Sơn Thu Sắc’, vốn dĩ đã được cất trong phủ Kinh Lăng vương rồi.”

Nhìn bộ dạng thản nhiên của y, Phùng Vận giận đến nghiến răng ken két.

“Nói vậy, là ta đã hiểu lầm thế tử rồi. Ngài không phải bị người ta lừa, mà là cam tâm tình nguyện sa ngã!”

Loading...