Trường Môn Hảo Tế Yêu - Chương 471
Cập nhật lúc: 2025-05-17 17:10:39
Lượt xem: 11
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/707UXcWqnJ
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Hôm qua đã nói rõ, hai bên sẽ tự chuẩn bị đề, giao cho người trung gian, sau đó hoán đổi sứ giả để kiểm tra đề, c.uối cùng do Thế tử Vân Xuyên công bố.
Trần Hỉ nói: “Tiểu nhân không biết ạ.”
Lý Tang Nhược lập tức biến sắc.
Thao Dang
“Cái gì cũng không biết, giữ ngươi lại làm gì? Đi, quỳ ngoài cửa, đừng để ai gia bực mình.”
“Dạ.” Mỗi lần thế này, Trần Hỉ lại vô cùng nhớ Phương công công.
Gã khom người lui ra, vừa ra đến cửa đã thấy Phùng Vận từ đầu cổng nghị quán đi vào.
Tướng quân không ở bên, nàng mỉm cười, từ tốn ung dung.
Vẻ đẹp như thế, mới xứng danh khuynh thành, khuynh quốc.
Trần Hỉ thở dài trong lòng, cúi đầu quỳ ở cửa.
Phùng Vận liếc nhìn, hoàn toàn không biết gã bị phạt là vì mình, bước chân vẫn không ngừng. Hành lang hình chữ "hồi" này không có lấy chút riêng tư, chỉ cần nghiêng mắt là trông thấy người ở phía đối diện.
Phùng Kính Đình đứng dưới hành lang, vẻ mặt đầy hiền từ, tay còn xách theo một hộp thức ăn. Thấy nàng liền ân cần bước tới.
“Thập Nhị nương.”
Phùng Vận dừng chân, nhìn ông ta.
Phùng Kính Đình nhận ra ánh mắt nàng không vui, có chút lúng túng nở nụ cười.
“Nghe nói dạo gần đây con bị cảm lạnh, thân thể không khỏe, đây là canh sâm do mẫu thân con nấu…”
Phùng Vận liếc mắt: “Mẫu thân ta đã mất từ lâu.”
Phùng Kính Đình lúng túng: “Là kế mẫu.”
“Trần phu nhân xưa nay chẳng phải chưa từng xuống bếp sao?” Phùng Vận hỏi lại: “Ở đây chẳng có người ngoài, cần gì phải diễn trò phụ từ nữ hiếu? Có chuyện gì, cứ nói thẳng đi.”
Phùng Kính Đình hạ giọng: “Chuyện đề thi của nước Tấn…”
Hừ! Phùng Vận chưa để ông ta nói hết, đã bật cười, đuôi mắt khẽ nhướn lên, giọng đầy vẻ trêu chọc: “Hôm tiễn ta ra khỏi thành, ngài cũng đâu nói là muốn ta sang doanh trại Tấn làm gián điệp, làm mật thám đâu chứ?”
Phùng Kính Đình đỏ bừng cả mặt.
“Nữ nhi vẫn còn oán trách phụ thân sao?”
Phùng Vận khẽ cười mũi: “Ta chỉ thấy ngài thật đáng thương. Ở Phùng gia không có tiếng nói, trong triều cũng phải dựa vào nịnh bợ Đại bá mới có chỗ đứng. Giờ hai nước nghị hòa, lại còn phải mặt dày đến cầu đứa nữ nhi từng bị mình vứt bỏ, có phải là quá thảm hại không?”
Phùng Kính Đình khổ sở nói: “Chuyện ở An Độ, phụ thân cũng là bất đắc dĩ mà thôi…”
Phùng Vận “ồ” một tiếng, cười duyên.
“Vậy phụ thân nói thử xem, nước Tề ra đề gì?”
Phùng Kính Đình không ngờ nàng lại hỏi thẳng như thế.
“Chuyện trọng đại thế này, là Đại bá và Bệ hạ đích thân định ra, làm sao có thể để ta biết được?”
Phùng Vận nói: “Vậy phụ thân nghĩ thử xem, trước khi định thay ta lập công, sao không cân nhắc kỹ đi? Ngay cả Đại bá còn không tiết lộ cho ngài chuyện cơ mật thế này, nước Tấn liệu có nói cho ta, một người nước Tề, biết hay không?”
“Chuyện này…” Phùng Kính Đình nghe nàng nói, cũng thấy có lý.
Phùng Vận khẽ cười: “Phụ thân, làm người phải biết suy nghĩ một chút. Nếu không, cái chức Thái thú kia dẫu có ngồi hết nhiệm kỳ, muốn thăng tiến cũng chỉ dựa vào váy nữ nhân mà leo lên, có mất mặt không chứ?”
Phùng Kính Đình bị nàng nói đến mức lưng cũng thẳng không nổi.
Từng câu từng chữ đều khiến người ta xấu hổ, nhưng lại hoàn toàn đúng sự thật.
Phùng Vận nói tiếp: “Ta tuy không biết cụ thể hai bên ra đề thế nào, nhưng lại chắc chắn một điều, trong kỳ thử thách hôm nay, dù có biết trước đề cũng vô dụng.”
Những đề dùng để cá cược tỷ thí, tất nhiên phải là loại đề cần ứng biến tại chỗ, biết trước thì có ích gì?
Phùng Kính Đình mặt mày lúng túng, chật vật vô cùng.
Ông ta không ngờ hôm nay lại bị chính nữ nhi mình giáo huấn.
Càng không ngờ, bị mắng rồi mà đến thở mạnh cũng chẳng dám.
Phùng Vận khẽ liếc ông ta một cái thật sâu, xoay người bỏ đi.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/truong-mon-hao-te-yeu/chuong-471.html.]
Ngoài gian phòng nhỏ, Ngao Thất đứng chờ từ xa, trông thấy nàng đi tới mới cất tiếng hỏi:
“Phụ thân nàng nói gì với nàng vậy?”
Phùng Vận lạnh nhạt: “Bảo ta tiết lộ đề thi.”
Ngao Thất sững sờ, bật cười khẽ: “Đề thi của triều ta, cho dù người nước Tề biết được, chỉ e cũng không vượt qua nổi đâu.”
Phùng Vận nghiêng đầu nhìn hắn: “Ngươi biết đề gì rồi?”
“Dĩ nhiên.” Ngao Thất cười cười, thần sắc có phần thần bí.
“Khắp thiên hạ, chỉ có A cữu ta mới giải được cục diện này.”
~~~~~~~~~
Lời tác giả:
Tháng này bận rộn đến quay c.uồng, sắp Tết lại càng bận, lại đến trễ rồi!
Phùng Vận: Ta hiểu mà, hiểu mà. Chuẩn bị tiền lì xì rồi chứ gì? Mẫu thân…
Bùi Quyết: Nhạc mẫu.
Ngao Thất: … Ta không dám gọi.
Thuần Vu Diễm: Ta dạy ngươi, cứ thế này, lớn tiếng một chút, gọi “Nhạc mẫu! Muốn lì xì!”
Tác giả: Đông đủ thế này còn không mau mang bạc ra??
~~~~~~~~
260- Giang sơn thu sắc.
Hôm nay, trấn Minh Tuyền mưa phùn lất phất, lòng người trong nghị quán cũng phủ đầy u ám.
Cờ bạc chỉ là trò chơi, nhưng là canh bạc sinh tử, mà tiền cược chính là thành Tín Châu, sao có thể nói là không lớn?
Là khắc tên vào sử sách, hay vạn đời bị thiên hạ phỉ nhổ, giống như tảng đá lớn đè nặng lên lòng hai bên sứ giả.
Trong nghị điện, không khí yên tĩnh, áp lực đè nén. Đèn nến trên đài cao chập chờn, vẫn chẳng đủ xua đi bóng tối.
Hai bên sứ giả dâng hộp sơn đen lên bàn chính, lần lượt để đối phương kiểm tra, sau đó giao cho thế tử Vân Xuyên, xem qua rồi niêm phong, treo lên đại lương chính giữa, tỏ rõ sự nghiêm cẩn.
Thứ tự ra đề được quyết định bằng cách rút thăm.
Toàn bộ quá trình công khai, công chính, chẳng có chỗ nào để gian lận.
Phùng Vận ngồi trong thính phòng, giống như phần lớn mọi người, chỉ có thể chờ kết quả.
Ngao Thất hôm nay đặc biệt chuẩn bị một chiếc gối thêu, có thể tựa ngồi, có thể dựa lưng, ngồi lên vừa mềm vừa êm, rất thoải mái.
Phùng Vận hôm qua ngủ muộn, lưng vừa tựa lên liền thấy cơn buồn ngủ kéo tới.
Trong thính phòng, không khí căng thẳng.
Tất cả ánh mắt đều đổ dồn về chính điện...
Chỉ có Phùng Vận lim dim muốn ngủ.
Ngao Thất ngồi đối diện nàng, rót chén trà, trong hương trà lượn lờ mà lặng lẽ ngắm nàng, lòng tràn đầy vui sướng, nghĩ tới sau này có thể cùng nàng lặng lẽ ngồi như vậy cả đời, thì còn gì vui thú bằng, đến mức thần trí cũng dần lạc đi...
“Ngao tướng quân.”
Giọng nói đột ngột của Diệp Sấm vang lên, khiến Ngao Thất suýt nữa đánh rơi chén trà.
Hắn bừng tỉnh, sống lưng ướt đẫm mồ hôi lạnh.
“Gì đó?”
Diệp Sấm nhướng mày,
Biết ngay tên này chẳng có ý tốt gì...
Thấy Phùng Vận cũng mở mắt nhìn sang, y khẽ ho một tiếng, nuốt xuống câu trêu chọc Ngao Thất, nghiêm mặt nói:
“Tin tức đã có rồi.”