Thông báo
🔥[SỰ KIỆN ĐẶC BIỆT] CHÀO HÈ – NHÂN ĐÔI GIẢI THƯỞNG ĐUA TOP 🔥 Xem chi tiết

Trường Môn Hảo Tế Yêu - Chương 469

Cập nhật lúc: 2025-05-14 04:58:09
Lượt xem: 17

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/707UXcWqnJ

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Lý Tang Nhược lại lần nữa bị nghẹn họng, hận đến ngứa ngáy nơi cổ họng.

Học theo tiện nhân đó? Những thủ đoạn nịnh nọt nam nhân kia, nàng ta đường đường là Thái hậu, làm sao có thể học nổi?

Đầu bếp của Trường Môn thực đường là người từ Ngọc Đường Xuân mời đến, làm mấy món ăn rất ngon.

Phùng Vận mời luôn Ôn Hành Tố cùng phụ tử Ngao gia sang, chọn một căn phòng yên tĩnh, vừa ăn vừa trò chuyện.

Ngao Chính canh cánh quốc sự, liền hỏi thẳng Bùi Quyết: “Vừa rồi Thái hậu giữ ngươi lại, có phải để bàn chuyện ba đề mục ngày mai?”

Bùi Quyết thản nhiên đáp: “Không có.”

Ngao Chính vuốt chòm râu, nói: “Vừa rồi ta có bàn với mấy người như Nguyễn Phổ, La Đỉnh, đêm nay lại đến Cù Dự gặp mặt, Vọng Chi có muốn cùng đi?”

Bùi Quyết nói: “Ta chỉ là kẻ thô phu, không tham gia đâu.”

Ngao Chính nghe thế, cảm thấy trong lời có ẩn ý, sắc mặt không được tốt lắm, nghi ngờ hỏi: “Vọng Chi chẳng lẽ không hài lòng với đề nghị của Tiêu Tam? Ta cũng thấy, Tiêu Trình e là có tư tâm, nhưng Thái hậu…”

Ông ta cảnh giác nhìn quanh, dùng đũa chấm rượu viết một chữ “蠢” (ngốc) lên bàn, rồi khẽ thở dài lắc đầu: “Nữ nhân lâm triều, khó thành đại sự.”

Ngao Thất biết rõ chân tướng, cũng bực bội nói: “Nước ta rõ ràng đang chiếm ưu thế, đánh cũng thắng rồi, cứ thế mà ép nước Tề phải cúi đầu khuất phục là được, lại còn phải nói đến chuyện bang giao hữu nghị, lấy ba đề thử đã đành, còn nói bên thua được phép đưa ra một thỉnh cầu… lỡ như yêu cầu đó quá đáng thì phải làm sao?”

Ngao Chính liếc hắn: “Nhưng nếu bên thua là phe ta thì sao?”

Ngao Thất bị chặn đến nghẹn lời, không đáp lại được.

Chính vì lẽ đó, không ai phản đối đề nghị của Lý Tang Nhược.

Đề chưa ra, thắng thua chưa định, ai dám chắc mình không phải kẻ bại trận?

Có câu nói đó của Thái hậu, dẫu kết quả thế nào cũng không bị chê trách.

Lúc này Phùng Vận mới hiểu nỗi lo lắng của Bùi Quyết là gì.

Với tính tình Lý Tang Nhược, ả ta tuyệt sẽ không vô duyên vô cớ nói ra một câu như vậy.

Lúc ở nghị quán, Bùi Quyết vì chuyện này mà chắc chắn đã tranh cãi với nàng ta.

Trên đường về Tín Châu, thấy Bùi Quyết định cưỡi ngựa, nàng liền níu lấy cánh tay hắn lắc lắc, khẽ mỉm cười kéo hắn cùng lên xe ngựa.

“Ngài ở lại trò chuyện với ta đi.”

259- Không tiếc một trận chiến.

Bùi Quyết hơi do dự, c.uối cùng gật đầu: “Đi thôi.”

Phùng Vận không chút chần chừ, hạ rèm xe xuống, ngăn hết mọi ánh mắt tò mò từ bên ngoài.

“Giá!”

Xe ngựa lăn bánh, bên trong vang lên một tràng tiếng cười khẽ.

Đoàn sứ thần nước Tề chuẩn bị rời đi.

Nghe tiếng cười, quay đầu lại, Phùng Kính Đình khẽ thở dài: “Bùi Quyết quả thật xem trọng Thập Nhị nương. Biết thế này, sớm biết như vậy, chúng ta đã chẳng nên đưa con bé đi…”

Phùng Kính Diêu thu lại ánh mắt, hừ lạnh một tiếng: “Ngu xuẩn đến cực điểm. Ngươi không đưa nàng cho Bùi Quyết, lấy đâu ra chuyện hắn xem trọng?”

Thật ra, Phùng Kính Đình không có ý đó.

Ông ta suy nghĩ một hồi, cân nhắc từ ngữ, thấp giọng nói: “Thập Nhị nương dung mạo hơn người, nếu giữ nàng lại ở Đài Thành, cũng có lợi cho Phùng gia.”

Phùng Kính Diêu trầm mặt nhìn ông ta, lạnh lùng nói: “Không gả nàng đi, lẽ nào ngươi tính đưa A Doanh ra?”

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/truong-mon-hao-te-yeu/chuong-469.html.]

Phùng Kính Đình bị câu ấy chặn họng, không thốt nên lời, lẩm bẩm: “Đệ… không có ý đó.”

Lại nói: “A Doanh hiền lương thục đức, dịu dàng thông tuệ, lại là đứa con hiếu thuận nhất, ta làm phụ thân sao nỡ? Ta chỉ là… chỉ là nghĩ, Thập Nhị nương vừa có tài vừa có sắc, nếu nàng được gả vào Tiêu gia, có lẽ sẽ nắm giữ được Hoàng thượng…”

Ánh mắt ông ta lóe sáng, nhưng không nói thẳng ra.

Tân đế vừa đăng cơ, trăm mối tranh đấu, nhìn thì tưởng triều đình yên ổn, thực ra sóng ngầm c.uộn trào. Có một nữ nhi được quân vương sủng ái, chẳng khác nào hổ mọc thêm cánh, giúp cho gia tộc càng thêm quyền thế...

Nhưng Phùng Kính Diêu chẳng buồn nghe ông ta nói tiếp, phất tay cắt lời.

“Thập Nhị nương là do ngươi nuôi lớn, có tài cán gì, làm phụ thân chẳng lẽ còn không rõ? Chẳng qua là đám người trong Tấn triều nịnh bợ tâng bốc, muốn lấy lòng Bùi Quyết mà thôi, mới đẩy nàng ta lên cái danh ‘tài nữ’. Ngươi nếu chỉ có chút bản lĩnh ấy, thì thôi đừng ra ngoài làm trò cười thiên hạ, sớm ngày về Đài Thành mà dưỡng già đi.”

Phùng Kính Đình bị nói cho đỏ bừng cả mặt, cúi đầu cười khổ: “Hổ thẹn, hổ thẹn.”

Phùng Kính Diêu liếc mắt nhìn cỗ xe ngựa khuất dần phía xa, ánh mắt tối lại.

“Thập Nhị nương chỉ có nhan sắc, lại mang tiếng xấu, không thể làm Quốc hậu. Dù có dung mạo cũng không phải kế sách lâu dài. Nói đến đoan trang hào hiệp, trí tuệ mẫn tiệp, c.uối cùng vẫn phải là A Doanh. Quan trọng hơn, A Doanh biết nghe lời.”

Lòng Phùng Kính Đình lập tức lạnh đi.

Biết nghe lời, đó mới là nguyên nhân đại huynh chọn A Doanh.

Chỉ có đứa trẻ biết nghe lời, mới dễ bề nắm giữ.

“Đệ ghi nhớ.”

Xe ngựa lộc cộc lăn bánh.

Thao Dang

Phùng Vận lúc trước còn dịu dàng, lúc này đã bớt đi vẻ mềm mỏng trước mặt người ngoài, lười biếng tựa trên gối mềm, vừa nhàn nhạt vừa không có chút nghiêm túc nào mà trò chuyện với Bùi Quyết.

“Vừa rồi Thái hậu làm khó ngài sao?”

“Không có.” Bùi Quyết hơi do dự, nhìn nàng, “Vận nương hiểu lầm rồi?”

Phùng Vận khẽ lắc đầu: “Chút mắt nhìn người ấy, th.i.ế.p thân vẫn còn có. Vẻ mặt ngài vừa rồi, nhìn qua đã biết là không cam lòng…”

Bùi Quyết kéo tay nàng qua.

Đầu ngón tay lạnh buốt.

Hắn cau mày, chà xát tay nàng trong lòng bàn tay ấm áp của mình một lát, rồi chậm rãi vươn tay ôm cả người nàng vào lòng.

Người nam nhân trên thân ấm áp, Phùng Vận thoải mái dựa hẳn vào.

“Lần này Tiêu Tam quả thật ném cho Tấn quốc một bài toán khó. Thua thì mất Tín Châu. Thắng thì chắc chắn Tiêu Trình sẽ có yêu sách quá phận. Đến lúc đó, ngài tính sao?”

Bùi Quyết nhìn nàng, sắc mặt trầm ổn, trong mắt đen như vực sâu.

“Muốn quay về Tề quốc không?”

Hắn hỏi thẳng, chẳng chút quanh co.

Phùng Vận thò tay lạnh buốt chui vào trong áo hắn, dán sát vào n.g.ự.c ấm áp, thở ra một hơi mãn nguyện, giọng nói vừa mềm mại vừa mang theo chút oán trách mà như cười.

“Ngài hỏi thế là có ý gì? Dù có về, cũng phải là về cùng ngài.”

Bùi Quyết nhìn khuôn mặt trắng trẻo như ngọc của nàng, băng giá trong đáy mắt dần tan chảy.

Hắn khẽ nắm c.h.ặ.t tay nàng, xoa bóp mấy lần, rồi đột nhiên bế nàng ngồi lên đùi mình, vững vàng ôm c.h.ặ.t vào lòng.

Hơi thở lập tức nóng rực.

Nghĩ đến cảnh trong hoa viên u tĩnh kia, cổ họng hắn khẽ lăn lên xuống, chỉ thấy thân thể như đã sớm không kìm chế nổi.

Phùng Vận khẽ động, lập tức phát hiện trượng phu đã sục sôi khí huyết, liền khẽ cười một tiếng, ngữ điệu nhẹ như tơ lụa.

Loading...