Trường Môn Hảo Tế Yêu - Chương 467
Cập nhật lúc: 2025-05-14 04:58:05
Lượt xem: 17
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/30bLl8A5Fw
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
“Vậy thì chư vị hãy suy nghĩ cho kỹ. Nếu tái chiến, chính là đại chiến diệt quốc.
Đại Tấn ta đã có thể đoạt An Ninh, lấy được An Độ, chiếm được Tín Châu, lẽ nào lại không lấy nổi Đài Thành?”
Hai bên sứ thần đấu khẩu kịch liệt, tranh luận đến mặt đỏ tía tai, nước bọt tung bay,
Có kẻ phẫn nộ đến mức đứng bật dậy, chỉ thẳng vào mặt đối phương mà mắng, suýt nữa đã muốn xắn tay áo động thủ ngay tại chỗ.
“Các vị, có thể lắng nghe trẫm nói một lời chăng?”
Tiêu Trình bỗng nhiên mở miệng.
Hắn đối mặt với sứ thần nước Tấn, từ sau án thư đứng dậy,
Một tay đặt sau lưng, toàn thân toát ra khí độ ung dung, tính toán như nắm thiên hạ trong lòng bàn tay.
“Khổng Mạnh từng nói:
Tranh đất mà đánh, m.á.u chảy ngập đồng;
Tranh thành mà đánh, thây phơi đầy thành;
Đó là lấy đất mà ăn thịt người, tội ấy không thể dung tha nơi cửu tuyền.”
Ánh mắt hắn quét một vòng khắp sảnh, giọng nói lạnh nhạt vang lên:
“Đánh, tranh là tranh giang sơn của đế vương. Loạn, khổ chính là khổ bách tính lê dân. Nỗi oán của dân, chỉ cần c.h.ế.t một người đã là oán. Nhưng lỗi của bậc quân vương, khiến thây phơi đầy đồng, m.á.u chảy thành sông.”
“Hôm nay chư vị cùng ngồi nơi đây, là để vì thiên hạ mà gỡ hiểm nghèo, cứu vãn suy vi, chứ không phải đến để tranh luận hơn thua một đôi câu miệng lưỡi.”
Chúng nhân đồng loạt gật đầu.
“Dưới tổ kén, nào còn trứng lành? Nếu cứ tiếp tục đánh nữa, cả hai nước đều chẳng được lợi lộc gì, quả thật… không nên như thế…”
“Nếu hai bên đều không chịu nhượng bộ, trẫm có một phương án dung hòa.”
Ánh nến trên cao chiếu lên khuôn mặt khôi ngô của Tiêu Trình, có phần nhợt nhạt mơ hồ, nhưng giọng nói thì vẫn trầm ổn mà vang vọng.
“Vạn vật thế gian, đều là do thiên mệnh ban cho. Chi bằng, hai nước cùng hỏi ý trời, xem lão thiên gia sẽ phán xét thế nào?”
Tất cả sứ thần đồng loạt nhìn về phía hắn.
Ngao Chính chắp tay nói:
“Không biết Tề quân có cao kiến gì, xin cứ thẳng thắn bày tỏ.”
Tiêu Trình liếc nhìn sang phía đối diện, ánh mắt lướt qua Lý Tang Nhược,
Giọng nói thong thả chậm rãi, khiến người ta chờ đợi mà như ngồi trên lửa.
“Song phương lấy ba đề mục mà cược. Bên nào thắng hai, coi như thắng. Các vị thấy thế nào?”
Cả sảnh nghị sự xôn xao.
Tấn – Tề hai triều vốn dĩ thịnh hành phong khí cờ bạc.
Từ hoàng thân quốc thích cho tới dân đen bách tính, cờ b.ạ.c lan tràn như độc thảo.
Càng trong thời loạn thế, thói đam mê cờ b.ạ.c càng dâng đến đỉnh điểm.
Người đời sớm chẳng lo nổi ngày mai, nên chỉ đắm chìm vào lạc thú hiện tại,
Thậm chí buông thả vô độ, lấy đó để trốn tránh hiện thực khốn khổ…
Tiên đế Tề quốc Diên Bình – Tiêu Duật, chính là kẻ mê cờ b.ạ.c khét tiếng,
Đam mê đến mức đề bạt kẻ giỏi cờ b.ạ.c lên chức cao vọng trọng, hoang đường đến cực điểm.
Tiêu Trình xưa nay chính trực, xưa kia vẫn luôn khinh thường những hành vi đó.
Sau khi đăng cơ, càng ra chỉ dụ cấm tuyệt mọi kiểu cờ b.ạ.c lấy thân phận, tiền tài, thê th.i.ế.p làm cược vật,
Vậy mà hôm nay, trong c.uộc nghị hòa giữa hai nước, lại công khai đưa ra đề nghị “lấy cờ b.ạ.c phân định thắng thua”?
Tiêu Trình mỉm cười nhàn nhạt:
“Như thế, có thể dẹp yên binh đao, kết tình hữu hảo giữa hai nước.”
Phía Tề quốc yên lặng.
Bên Tấn quốc xôn xao bàn tán, người tán thành, kẻ lắc đầu.
Phùng Kính Diêu cười nhạt:
“Nghe đồn quý quốc nhân tài lớp lớp, thiết nghĩ hẳn không làm khó được chư vị đâu…”
Đây chẳng phải rõ ràng là khích tướng sao?
Lý Tang Nhược khẽ cười duyên, chậm rãi lên tiếng:
“Tề quân đề nghị rất hay, nhưng ai gia muốn đổi lại một chút quy tắc.”
Tiêu Trình khẽ cười, nâng tay làm thế mời:
“Thái hậu cứ nói.”
Lý Tang Nhược đưa mắt nhìn lướt qua đám sứ thần phe mình,
Ánh mắt chợt lướt qua Bùi Quyết, lạnh nhạt nói:
“Dù phân thắng bại, cũng khó tránh làm tổn thương hòa khí. Chi bằng, thế này: Bên thắng, được Tín Châu. Bên thua, có thể đưa ra một thỉnh cầu đối với bên thắng. Miễn không liên quan đến quốc thổ, không can dự chính sự, nằm trong lẽ phải, bên thắng phải chấp thuận.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/truong-mon-hao-te-yeu/chuong-467.html.]
Nghe qua quả thật hợp tình hợp lý, thể diện cả hai bên đều giữ trọn.
Đồng tử Bùi Quyết khẽ co lại, ánh mắt lập tức nhìn sang Tiêu Trình.
Tiêu Trình cụp mắt, chắp tay hành lễ:
“Thái hậu nhân từ.”
Một đề nghị táo bạo như vậy, hai vị chí tôn tối cao lại bất ngờ có cùng ý kiến, khẽ cười một tiếng mà quyết định thẳng thừng.
Những vị sứ thần khác trong điện, dù có chút xấu hổ, cũng không tiện lên tiếng phản đối nữa.
Lý Tang Nhược khẽ hỏi:
“Vậy… ai ra đề mục?”
Tiêu Trình mỉm cười:
“Để công bằng, một đề do phía Tấn ra, một đề do phía Tề ra, đề còn lại… giao cho Vân Xuyên.”
Ánh mắt mọi người đồng loạt đổ dồn về phía Thuần Vu Diễm.
Gương mặt y khuất sau chiếc mặt nạ, chẳng ai đoán ra tâm tư thế nào, nhưng cũng không có ý phản đối.
Bùi Quyết vẫn lặng lẽ ngồi đó, điềm tĩnh như người ngoài c.uộc.
Hắn vốn trầm mặc ít lời, nên cũng không ai để ý quá nhiều.
Lúc này, lời đề nghị của Tiêu Trình đã khơi dậy hứng thú, mọi người liền tranh nhau góp ý bàn luận…
c.uối cùng, hai bên cùng thống nhất, để có đủ thời gian suy nghĩ kỹ càng, ba đề mục sẽ được đưa ra vào sáng ngày hôm sau.
Nghị sự kết thúc, các sứ thần lần lượt đứng dậy, chắp tay cáo từ rời khỏi chính điện.
Phùng Vận vẫn ngồi bên cửa sổ trong thính phòng, lặng lẽ nhìn dòng người lần lượt rời đi, đợi mãi mà chẳng thấy Bùi Quyết ra.
“A cữu của ngươi đâu rồi?”
Ngao Thất trầm mặt, khẽ nói:
“Ta đi xem thử.”
Phùng Vận liếc nhìn thiếu niên, nhẹ nhàng vén tà váy, uyển chuyển rời khỏi thính phòng.
Lúc này, Phùng Doanh cũng đã đến, đứng chờ dưới hành lang, thấy Tiêu Trình thì lập tức hành lễ, rồi lập tức tiến lên ân cần hỏi han, chăm sóc tỉ mỉ.
Tiêu Trình khẽ liếc nàng ta một cái, đôi mắt đen sâu thẳm, không nói một lời.
Phùng Vận chẳng thèm liếc mắt, như thể không hề thấy hai người đó, cứ thế cùng Ngao Thất chầm chậm bước về phía chính điện.
Nào ngờ vừa đến cửa điện, đã bị hai thị vệ vung đao ngang chặn lại.
Đường Thiếu c.ung từ bên trong chậm rãi bước ra, sắc mặt lạnh lẽo.
“Đại tướng quân đang nói chuyện với Thái hậu, phu nhân xin chờ một lát.”
258- Giả ngốc làm ngơ.
Cánh cửa gỗ khép hờ.
Ánh sáng từ khe cửa hắt ra, chiếu lên nửa khuôn mặt Đường Thiếu c.ung.
Bóng sáng bị thanh chốt cửa chặn lại, vệt sáng kéo dài trên khuôn mặt y trông chẳng khác nào cái đầu rắn,
Ngay bên khóe môi lại như có lưỡi rắn thè ra, lạnh lẽo mà quỷ dị.
Giữa tiết đông giá lạnh, sống lưng Phùng Vận khẽ lạnh buốt,
Khóe môi theo bản năng cũng trầm xuống.
“Phiền tiên sinh rồi.”
Nàng khẽ nghiêng người tránh sang một bên, giọng điệu ôn hòa mà xa cách:
“Ta đợi tướng quân ở đây.”
Đường Thiếu c.ung hơi cúi người, lễ nghi chu toàn, không thể bắt bẻ nửa điểm.
Không khí thoáng chốc rơi vào yên lặng.
Phùng Vận lúc này mới có dịp, lặng lẽ quan sát kỹ gương mặt Đường Thiếu c.ung.
Còn Đường Thiếu c.ung cũng nhìn nàng, nét mặt không biểu lộ chút cảm xúc nào.
Một cơn gió thổi tới, cánh cửa đang khép hờ bỗng bị đẩy tung ra,
Ánh sáng từ trong chiếu thẳng ra ngoài,
Thao Dang
Bóng dáng hai người đứng bên khung cửa lập tức hiện rõ trong tầm mắt của người bên trong.
Bùi Quyết ngồi thẳng tắp sau án thư, bất động.
Sắc mặt lạnh lùng, ánh mắt băng giá,
Ánh lửa lay động phản chiếu bóng hình hắn cao lớn uy nghiêm, tựa như một ngọn núi sừng sững.
Bàn tay đang nắm c.h.ặ.t chuôi thanh Bích Ung kiếm,
Ngón tay siết c.h.ặ.t, mu bàn tay nổi gân xanh,
Khuôn mặt tuấn tú căng cứng, không khí quanh người như đọng lại thành băng, ngưng kết thành một thứ áp lực vô hình khiến người ta nghẹt thở.