Trường Môn Hảo Tế Yêu - Chương 466
Cập nhật lúc: 2025-05-14 04:58:03
Lượt xem: 16
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/7pgbVlt4I7
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Tấm lòng của thiếu niên, thuần khiết mà nhiệt thành, chỉ một câu nói đơn giản cũng đủ khiến bao nhiêu tâm tư rung động.
“Ngon thì ăn thêm một chút, ăn hết rồi, ta bảo A mẫu làm cho nàng nữa.”
Vì vui sướng, ngay cả giọng nói cũng ngọt ngào đầy tiếng cười,
Ánh mắt long lanh như thấm mật, quấn quýt lười biếng mà dính c.h.ặ.t chẳng rời.
Lý Tang Nhược cố tình thong thả đến muộn, vừa bước ra khỏi tiểu nghị đường của nước Tấn, quét mắt liền trông thấy Phùng Vận, trong đầu như có tiếng sét đánh, khó khăn lắm mới đè nén được cảm xúc, lúc này như đê vỡ lũ tràn, mặt lập tức sa sầm, dừng hẳn bước chân.
“Nàng ta… sao lại ở đây?”
257- Mũi nhọn đối đầu.
Trong khoảnh khắc đó, Lý Tang Nhược suýt nữa đã rơi lệ.
Kỳ thực, chẳng cần ai nói, nàng ta cũng đã rõ vì sao Phùng Thập Nhị lại có mặt ở đây.
Chính là vì Bùi Quyết.
Bùi Quyết giữ nàng ấy bên cạnh, nửa khắc cũng không rời.
Là Bùi Quyết cho nàng ấy chỗ dựa bình yên, để nàng ấy có thể trong những đại sự quốc gia như thế này, an nhiên ngồi trong thính phòng nhấm nháp hương trà, không màng phong ba bão táp.
Chỉ có nàng ta, thật đáng thương.
Không có trượng phu chở che, dưới gối còn có hài tử thơ dại…
Bên ngoài nhìn như tôn quý lạnh lùng, một thân cao ngạo cứng cỏi,
Nhưng thực ra phía sau lưng lại trống rỗng lạnh lẽo, tất cả chỉ là giả vờ mạnh mẽ mà thôi.
Nếu có thể… ai mà không muốn được làm cánh c.h.i.m nhỏ nép vào lòng người mình thương yêu?
Lý Tang Nhược ngơ ngẩn nhìn Phùng Vận, ánh mắt lại lướt qua cánh cửa chính đang mở rộng,
Tìm kiếm bóng hình cao lớn thẳng tắp kia…
Đường Thiếu c.ung chỉ khẽ liếc nàng ta một cái, liền cụp mắt xuống.
“Điện hạ, đến giờ rồi, nên vào trong thôi.”
Lý Tang Nhược cắn c.h.ặ.t môi, bước được mấy bước, lại nhịn không được mà ngoảnh đầu nhìn thêm một lần nữa.
“Tên Ngao Thất kia, rốt c.uộc là thế nào?”
Giác quan của nữ nhân vốn rất nhạy bén,
Nàng ta vừa nhìn liền nhận ra, sự ân cần mà Ngao Thất dành cho Phùng Vận, tuyệt không giống quan hệ ngoại điệt với cữu mẫu.
Đường Thiếu c.ung cũng nhìn một cái, mặt không đổi sắc:
“Hắn từng ở bên Phùng Thập Nhị nương bảo vệ một thời gian, tự nhiên tình cảm khác với người ngoài.”
“Khác quá chứ? Thân mật đến mức… giống như…”
Một đôi uyên ương.
Câu ấy đến đầu môi lại nghẹn lại, không thốt thành lời.
Lý Tang Nhược hừ lạnh một tiếng:
“Không phải Ngao Thất vừa mới đính hôn với A Trĩ sao? Sao có thể buông thả như thế được?”
Đường Thiếu c.ung thản nhiên:
“Phụ thân và cữu cữu của hắn đều có mặt ở đây. Điện hạ, không bằng lo quốc sự trước đã?”
Phụ thân và cữu cữu hắn đều ở đây, mà còn không quản, thì liên can gì đến người ngoài?
Một câu nhẹ như gió thoảng, nhưng lại đ.â.m thẳng vào lòng n.g.ự.c Lý Tang Nhược, khiến nàng ta nghẹn thở.
Tên Đường Thiếu c.ung này!
Nàng ta nể mặt phụ thân mới gọi y một tiếng “thúc”, y lại thật sự tự cho mình cái quyền làm trưởng bối, hết lần này đến lần khác muốn dạy bảo nàng ta, chẳng thèm để nàng ta vào mắt…
Nếu không phải giờ phút này bên cạnh không có người vừa ý, đến nhìn cái mặt đòi nợ đó nàng ta cũng thấy chướng mắt.
Thao Dang
Vẫn là Phương Phúc Tài tốt hơn, biết nhìn sắc mặt, biết làm nàng ta vui lòng…
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/truong-mon-hao-te-yeu/chuong-466.html.]
Lý Tang Nhược nghiến răng, nghĩ đến Phương Phúc Tài hiện giờ còn đang bị giam cầm trong tay Vệ Tranh, lại không khỏi thêm buồn bực thất vọng.
Hiện tại còn cần đến Đường Thiếu c.ung, đành phải nhịn.
“Ai gia biết rồi.”
Lúc này, Phùng Doanh đang ngồi ngay trong thính phòng không xa.
Chuyện nghị hòa nói những gì, hai nước có tranh chấp ra sao, đối với nàng ta đều không thể khống chế, cũng chẳng muốn nghĩ sâu làm gì.
Điều nàng ta nghĩ tới, chỉ là những điều tận mắt nhìn thấy.
Thấy sứ thần khen ngợi Phùng Vận có tài, danh xứng với tiếng “thần đồng”.
Thấy đại bá nở nụ cười, còn phụ thân thì lúng túng xấu hổ.
Còn có… Tiêu Trình.
Ánh mắt hắn nhìn Phùng Vận, tựa như có ngọn lửa hừng hực bốc cháy, rực rỡ chói lòa. nhưng gương mặt lại không để lộ nửa phần xúc động, chỉ điềm nhiên lạnh lẽo, làm ra vẻ thờ ơ, dường như hoàn toàn chẳng bận lòng...
Nàng ta muốn bật cười.
Không ngờ Tam ca Tiêu Trình của nàng ta cũng có ngày hôm nay.
Hóa ra những dáng vẻ đạo mạo kia, cái vẻ lạnh lùng cao ngạo ấy, chỉ là bởi người đứng trước mắt chưa phải người trong lòng mà thôi?
Phùng Doanh khẽ nhắm mắt, thở nhẹ một hơi:
“Ninh Tú, khép cửa sổ lại.”
“Bất công thật đấy!”
Ninh Tú là tiểu quản sự của Phương Hoa điện, người thân cận được Phùng Doanh sủng ái nhất, khẽ hừ một tiếng:
“Phùng Thập Nhị nương là thê tử của bề tôi, vậy mà có thể đường đường chính chính ra oai ngoài kia, gia chủ và Phủ quân đều khách khí với nàng ta, ngay cả Phủ quân cũng thay đổi rồi, ánh mắt nhìn nàng ta chẳng còn như xưa…”
Phùng Doanh lạnh lùng liếc nàng ta một cái.
Ninh Tú lập tức im bặt, thấy chủ nhân ánh mắt đầy u buồn, không nổi giận, lại bĩu môi thở dài.
“Nàng ta chỉ là thê tử của bề tôi, còn phu nhân đây là chính thê của Thiên tử, thân phận chẳng phải cao quý hơn nàng ta biết bao nhiêu sao? Phủ quân và gia chủ muốn dạy dỗ thì dạy, sao chỉ đối với nàng ta lại khách khí như thế? Đến phu nhân còn phải ở lại nơi này, Phùng Thập Nhị nương là cái gì mà có thể thản nhiên ra ngoài xuất đầu lộ diện…”
Bởi vì, phu quân nàng ta cho nàng ta thể diện.
Phùng Doanh mím c.h.ặ.t môi, những lời này nghẹn nơi cổ họng, c.uối cùng chỉ nuốt xuống, nhàn nhạt nói:
“Không ai nói, cũng chẳng ai coi ngươi là kẻ câm điếc.”
Quở trách xong, c.uối cùng lại bật cười khẽ:
“Nàng ta là tỷ tỷ của ta, nàng ta vinh hiển, mặt mũi ta cũng rạng rỡ theo.”
…
Giờ đã điểm.
Đại môn chính sảnh nặng nề khép lại.
c.uộc tranh luận giữa hai nước kéo dài rất lâu.
Những lời khách sáo, những câu nói hoa mỹ lần lượt được đưa ra, nhưng ai cũng không thuyết phục nổi ai, chẳng ai chịu từ bỏ quyền kiểm soát Tín Châu.
Giữa chừng, có người hầu dâng trà, cũng có kẻ ra ngoài thay y phục.
Cứ thế trôi qua suốt một canh giờ, kiên nhẫn của cả hai bên đều bị mài mòn, ngôn từ cũng dần trở nên sắc bén, ẩn giấu sát khí.
“Quân Bắc Ung tinh nhuệ của Đại Tấn ta hiện giờ đang đóng quân ở Tín Châu, đã từng thắng trận, còn sợ gì không đánh tiếp? Nếu quý quốc không phục, xin mời cứ đến thử sức thêm một phen!”
“Quân Bắc Ung oai danh lẫy lừng, bọn ta vô cùng khâm phục. Chỉ có điều nghe nói, quốc khố Tấn triều đã cạn kiệt, tài lực hao tổn, lòng dân bất ổn, trong ngoài đều có loạn.
Nếu thật muốn đánh cho ra lẽ, chỉ sợ với năm mươi vạn đại quân của Tề quốc bao vây tứ phía, người ăn, ngựa uống, không biết lương thảo của quý quốc còn cầm cự được mấy ngày?”
“Hừ! Nói nghe hay lắm, khoác lác rằng có năm mươi vạn quân, sao lúc ở Tịnh Châu lại thua tan tác như thế?
Bảo quốc khố Tấn triều cạn kiệt, các ngươi thử hỏi xem, đống tàn cục mà tiên đế Diên Bình của các ngươi để lại, dọn dẹp xong chưa?”
“Đất đai nước Tề ta màu mỡ, lòng người hướng về, ngân khố sung túc, tráng sĩ chẳng sợ c.h.ế.t, cùng lắm cũng chỉ là cá c.h.ế.t lưới rách, cho dù có diệt sạch cửu tộc, cũng không ngại!”
“Khẩu khí thật lớn! Trong ba quốc gia, Tề quốc các ngươi đông dân nhất, hàng triệu con người cần ăn no mặc ấm, chẳng lẽ đám quý tộc nhà các ngươi cam lòng c.ung cấp lương thảo nuôi bấy nhiêu quân? Cam tâm để bao nhiêu bách tính trở thành binh sĩ không đủ ăn no?”
“Chuyện đó không phiền ngài bận tâm! chỉ biết rằng, nếu nước Tề ta dốc toàn quốc xuất binh Bắc phạt, các người cũng đừng mong có được ngày yên ổn!”