Trường Môn Hảo Tế Yêu - Chương 464
Cập nhật lúc: 2025-05-14 04:57:59
Lượt xem: 13
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/707UXcWqnJ
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Hắn là kiểu người chỉ cần chút ánh nắng liền có thể rạng rỡ tươi cười.
Rượu nếp trôi lại thơm ngọt, chẳng mấy chốc đã ăn sạch sẽ.
Bùi Quyết thì ăn rất chậm, bộ dáng nho nhã chừng mực đó hoàn toàn chẳng hợp với bộ giáp lạnh lùng cứng cỏi trên người hắn.
Phùng Vận trên mặt vẫn giữ nụ cười, nhưng trong lòng n.g.ự.c lại nghẹn một luồng uất khí, tắc ngay ở cổ họng, thế nào cũng không tan ra được.
“Vận nương.”
Bùi Quyết đặt chén xuống, ngẩng đầu nhìn sang, ánh mắt nhìn nàng có chút ôn hòa.
“Nàng đi cùng ta.”
Phùng Vận khẽ sững người, “Đi đâu?”
“Đến nghị quán.”
Hắn vừa rồi trầm mặc, là đang suy nghĩ về chuyện này sao?
Phùng Vận không khỏi cảm thấy kinh ngạc.
Dù nàng không muốn tự hạ thấp bản thân, nhưng cũng biết rõ thân phận mình mẫn cảm đến chừng nào.
Khi trước Bùi Quyết cưới nàng, ngoài miệng người đời đã có biết bao lời gièm pha.
Lẽ ra, hắn không nên mang nàng ra nơi đông người như thế mới phải.
Huống hồ, hắn xưa nay vẫn không muốn để nàng chạm mặt Tiêu Trình.
Thao Dang
Giữa bọn họ từng có quá khứ, sẽ khiến Bùi Quyết cảm thấy lúng túng...
Nàng mỉm cười hỏi: “Th.i.ế.p đi… có thích hợp không?”
Dường như Bùi Quyết nhận ra tâm tình của nàng, chợt vươn tay, đặt lên mu bàn tay nàng, khẽ siết lấy.
“Đi thôi.”
Phùng Vận không động đậy, Bùi Quyết đã đứng dậy kéo nàng lên, dường như không hề để ý đến ánh mắt của Ngao Thất, vòng tay qua eo kéo nàng vào lòng, đôi mắt đen thẳm cụp xuống, nhìn chằm chằm nàng:
“Ta không lên tiếng, thì không ai dám dị nghị.”
Bàn tay ở eo dùng sức rất mạnh, như muốn bóp nát nàng ra vậy.
Phùng Vận bị hắn lôi kéo mà dính c.h.ặ.t vào n.g.ự.c, đành cười khổ một tiếng.
“Tướng quân không sợ, th.i.ế.p… càng chẳng bận tâm.”
Việc nghị hòa chính là một ván cờ, là chiến tranh không khói lửa.
Có lẽ có thể nắm lấy cơ hội, cường đại chính mình, không để bị người khác mặc sức xâu xé…
…
Trong nghị quán, vòng đàm phán tiếp theo sắp bắt đầu.
Vài thư lại đang căng thẳng sắp xếp văn thư trên bàn ngoài cửa.
Sứ thần hai bên lần lượt bước vào chính sảnh, ba ba hai hai khẽ cúi đầu trò chuyện, bầu không khí vô cùng căng thẳng.
Tiêu Trình đi cùng Phùng Kính Diêu và Phùng Kính Đình từ nghị sự phòng của Tề quốc bước ra, vừa ngẩng đầu lên đã thấy Bùi Quyết dẫn Phùng Vận từ cổng nghị quán đi vào.
Khi bước qua bậc thềm cửa cao, tà váy của Phùng Vận vướng vào mép cửa, Bùi Quyết lập tức cúi người giúp nàng kéo váy lên.
Phùng Vận khẽ cười nhìn hắn, trong mắt tràn đầy ý vị say mê nồng đậm...
Tiêu Trình dừng bước, đôi mắt hơi nheo lại.
Lý Tang Nhược, người nữ nhân ngu xuẩn đó, còn vọng tưởng đưa tên nàng vào danh sách đổi trả con tin…
Giờ phút này, Bùi Quyết lại công khai dẫn nàng đến nghị sự đường, chẳng khác nào đường hoàng tuyên cáo với cả Tấn – Tề hai nước rằng:
Phùng Vận chính là thê tử của Đại tướng quân, hơn nữa, địa vị trong lòng hắn… cực kỳ tôn quý.
“Đại tướng quân độc sủng Phùng thị, quả nhiên lời đồn không sai …”
Không biết kẻ nào to gan lẩm bẩm một câu.
Không khí xung quanh lập tức trở nên lạnh lẽo hẳn.
256- Ăn ngon nào.
Những năm tháng ở bên Tiêu Trình, chưa từng thấy nụ cười nào như thế trên gương mặt nàng.
Phùng Thập Nhị thuở thiếu nữ, thẹn thùng thanh thuần, chưa từng dùng ánh mắt như vậy nhìn một người nam nhân.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/truong-mon-hao-te-yeu/chuong-464.html.]
Sau khi từ Tấn quốc trở về Tề, nàng đã nếm đủ mọi cay đắng trên đời, trong đôi mắt chẳng còn ánh sáng rạng rỡ, ngay cả khi cười, cũng như phủ một lớp sương mỏng không cách nào xuyên thấu, chẳng khi nào giống như thật lòng vui vẻ.
Nhưng ở trước mặt Bùi Quyết, nàng lại cười dịu dàng mà quyến rũ, ấm áp mà mê người, như quả chín mọng mềm, chỉ khẽ chạm vào thôi đã có thể chảy ra mật ngọt, khiến người ta khó mà kháng cự…
Tiêu Trình đối với tình yêu nam nữ, thật ra cũng chẳng thấu hiểu bao nhiêu, xưa nay chưa từng nghiêm túc suy xét thế nào là tình, thế nào mới gọi là yêu.
Nhưng cảnh vừa rồi, ánh mắt Phùng Vận nhìn Bùi Quyết, và cách Bùi Quyết nhìn nàng, thứ bầu không khí mà kẻ ngoài không thể xen vào được, đã như một mũi tên cắm thẳng vào chỗ mềm yếu nhất trong lòng hắn.
Bốn phía lặng như tờ, thân thể Tiêu Trình tựa như dần lạnh đi.
Hắn không nói lời nào, cũng chẳng cất bước.
Chỉ lặng lẽ nhìn hai người kia, từng bước chậm rãi, cùng nhau đi tới.
Bùi Quyết trầm mặc, trong mắt lóe lên một tia lãnh ý, nhưng nhanh đến mức gần như không ai bắt được.
Còn Phùng Vận thì vẫn điềm nhiên tự tại, phong thái đoan trang.
Nhìn thấy Tiêu Trình và hai vị trưởng bối nhà họ Phùng, nàng khẽ cúi người hành lễ, môi điểm nụ cười:
“Tham kiến Tề quân, kính chào đại bá, phụ thân.”
Thần sắc ôn hòa, như thể không hề có chút khúc mắc nào.
Tựa như hôm nay chỉ là dẫn phu quân về nhà thăm họ hàng thân thích mà thôi.
Sau màn chào hỏi, Bùi Quyết không nói lấy một lời.
Phùng Kính Đình lên tiếng:
“Thập Nhị nương sao lại tới đây?”
Phùng Vận khẽ cười, nụ cười nhạt nhẽo không sóng gió:
“Con theo tướng quân tới.”
Phùng Kính Đình muốn nói thêm điều gì đó, nhưng lại nuốt trở vào.
Ông ta biết rõ, đại huynh mình vốn không ưa gì Phùng Vận, cũng có lòng muốn mắng nàng vài câu, rằng nơi như thế này không phải chỗ một nữ nhân có thể đến. Nhưng nàng giờ đã xuất giá, chẳng còn do ông ta quản nữa.
Xuất giá tòng phu, trượng phu đã ở bên cạnh, thì cũng đâu đến lượt người làm phụ thân như ông ta giáo huấn…
“Thật khéo! Mọi người đều tụ ở đây sao?”
Một giọng nói lười nhác vui vẻ vang lên, thoáng mang chút tà khí, lập tức phá vỡ không khí căng thẳng cứng đờ lúc bấy giờ.
Thuần Vu Diễm y phục phong lưu, bước chân nhẹ nhàng, tiếng cười vang vọng như gió xuân.
Một nửa gương mặt bị mặt nạ che đi, lại càng khiến y thêm vài phần thần bí mê hoặc.
“Sao lại đứng đây đón gió lạnh thế này?”
Vừa hỏi xong, như chợt mới thấy Phùng Vận, y bất chợt mỉm cười.
Trước mặt các trưởng bối nhà họ Phùng và đám sứ thần đang lén nhìn qua bên này, y phất nhẹ chiếc áo lông chồn, mang dáng vẻ hết sức phóng khoáng tiêu sái, dùng giọng điệu như đang khoe vật trân quý mà giới thiệu:
“Các vị thấy tòa nghị quán khí thế hùng vĩ, phong nhã trang nhã kia chứ? Chính là kiệt tác của Phùng Thập Nhị nương đây.”
Y cố ý không gọi là “tướng quân phu nhân”.
Giọng nói lại vô cùng thân thiết, chẳng hề kiêng dè sự hiện diện của Bùi Quyết và Tiêu Trình, thậm chí còn có phần thản nhiên mà đứng sát lại gần nàng.
“Đương nhiên, bản thế tử cũng là đối tác hợp tác cùng nàng ấy.”
Phùng Vận mỉm cười khẽ cúi đầu, hành lễ đáp:
“Không dám nhận, mong các vị đừng chê cười.”
Thuần Vu Diễm cong môi cười khẽ, ánh mắt như có như không liếc nàng:
“Không cần khiêm nhường. Nàng càng khiêm nhường, người khác lại thật sự chẳng coi nàng ra gì đấy.”
Những lời lấp lửng như mang theo gai nhọn này, nếu là người khác thì tuyệt đối sẽ không nói ra trong dịp trang trọng như thế này.
Nhưng vị thế tử của nước Vân Xuyên này xưa nay không phải người tầm thường.
Y gần như muốn công khai tuyên bố: Đừng ai dám xem nhẹ Phùng Thập Nhị nương.
Đừng nhìn Vân Xuyên quốc chỉ là một nước chư hầu nhỏ, nhưng lại giàu có phồn thịnh, giao hảo khắp bốn phương.
Vị thế tử này, so với phụ vương Vân Xuyên vương, dường như càng có bản lĩnh khuấy đảo càn khôn.
Dù cho Vân Xuyên vương không thích y, cũng chẳng làm gì được.
Không ít người ở Vân Xuyên thậm chí tin rằng, với bản tính thế tử như vậy, sớm muộn cũng sẽ đoạt vị, có khi còn đang chờ đợi chính ngày ấy xảy ra…