Thông báo
🔥[SỰ KIỆN ĐẶC BIỆT] CHÀO HÈ – NHÂN ĐÔI GIẢI THƯỞNG ĐUA TOP 🔥 Xem chi tiết

Trường Môn Hảo Tế Yêu - Chương 462

Cập nhật lúc: 2025-05-14 04:57:54
Lượt xem: 15

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/7pgbVlt4I7

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Nhìn người kia đi đến trước mặt Bùi Quyết, khom lưng hành lễ, m.á.u trong người nàng như lạnh băng.

Tựa như quay lại kiếp trước.

Lần đầu tiên gặp Đường Thiếu c.ung là ở biệt viện của Lý Tang Nhược.

Chỉ lướt ngang qua nhau, thoáng nhìn một cái, không hề trò chuyện. Nhưng trí nhớ của Phùng Vận rất tốt, đến lần thứ hai gặp lại, nàng lập tức nhận ra ngay.

Đó là một cơn ác mộng mà nàng suốt đời không thể quên.

Khi đó, Tiểu Mãn bị Lý Tang Nhược đánh c.h.ế.t ngay trong điện Gia Phúc, nàng suốt ngày buồn thương sầu muộn, thường nửa đêm giật mình tỉnh giấc, sau đó ôm chăn lặng lẽ rơi lệ.

Nàng không dám khóc thành tiếng, sợ đánh thức Bùi Quyết, nên những đêm dài lạnh lẽo đó, chỉ có từng giọt nước mắt thấm ướt góc chăn, nỗi đau cứ thế bị dày vò kéo dài mãi không dứt...

Bùi Quyết ban đầu vờ như không biết, tỏ ra thờ ơ lạnh nhạt, nhưng ngày nào cũng cho người mang đồ ăn, quần áo, những thứ mới lạ thay đổi từng ngày đưa tới phòng nàng.

Về sau thấy nàng vẫn u uất không nguôi, thường khóc đến tận sáng, hẳn là bị nàng làm phiền đến chán ngán, rốt c.uộc một đêm nọ, hắn rời giường, khoác áo, mắt đỏ lên, bước đến hỏi nàng.

“Rốt c.uộc nàng muốn cái gì?”

Đến giờ nàng vẫn nhớ rõ bộ dạng như muốn ăn người của Bùi Quyết lúc ấy.

Nhưng khi đó, nàng còn có thể muốn được gì?

Nỗi uất nghẹn dồn trong n.g.ự.c, lòng đau như cắt, cả người tràn đầy thất vọng, tuyệt vọng, đêm nào cũng khó chợp mắt, hễ nhắm mắt lại là nghĩ tới cảnh gia tộc vứt bỏ, nghĩ tới cái c.h.ế.t của Tiểu Mãn, nghĩ tới hận thù của Lý Tang Nhược, sự lạnh lùng của Bùi Quyết, và cả sự phản bội của Tiêu Trình.

Không chỉ với Bùi Quyết, khi đó nàng với c.uộc sống cũng hoàn toàn không còn hứng thú, chẳng muốn động đậy, cũng chẳng thiết ăn uống, suốt ngày chỉ nằm đó, nghĩ xem làm thế nào để c.h.ế.t cho đỡ đau đớn một chút.

Sau này hồi tưởng lại, nàng mới hiểu khi ấy bản thân thực ra đã mắc bệnh, tinh thần suy sụp, đến đầu óc cũng trở nên trì trệ.

Một người đã không muốn sống nữa, với mọi thứ xung quanh, làm sao còn có hứng thú? Lại nói gì đến tinh thần để hầu hạ Bùi Quyết?

Quãng thời gian đó, mỗi lần Bùi Quyết có nhu cầu, nàng đều vô hồn mỏi mệt, ứng phó qua loa, thậm chí còn rơi nước mắt.

Bùi Quyết không nói gì, chỉ là càng thêm trầm mặc nặng nề.

Về sau, hắn không chạm vào nàng nữa, nàng cũng chẳng chủ động, mỗi ngày cùng nằm trên một chiếc giường, rất lâu rất lâu không có chuyện phòng the, như người xa lạ.

Cho đến hôm đó, nửa đêm hắn rời giường thắp đèn, ngồi ở mép giường, nâng khuôn mặt nàng lên, hung hăng nghiến răng hỏi:

“Rốt c.uộc nàng muốn gì?”

Nàng đã hoàn toàn sụp đổ, bật khóc nói, chỉ muốn yên tĩnh, thật yên tĩnh, không bị bất cứ ai quấy rầy nữa.

Đêm đó, Bùi Quyết trút giận trên người nàng, lật qua lật lại mà giày vò đến tàn nhẫn.

Sáng hôm sau, hắn liền cho người dọn dẹp, rút đi mấy nha hoàn trong viện của Phùng Vận, chỉ để lại một mình Đại Mãn và bốn hạ nhân lo việc thường nhật.

Bùi Quyết rời đi vào nửa đêm, vừa xong việc đã khoác áo bước đi, không hề quay đầu lại.

Về sau cũng không trở lại nữa.

Phùng Vận biết mình đã chọc giận hắn.

Dù sao đó cũng là Đại tướng quân quyền khuynh triều dã, trong phủ không có nữ nhân nào khác, lại bị nàng lạnh nhạt như thế, đổi lại là ai cũng không chịu nổi.

Khi đó, Phùng Vận không trách hắn, thậm chí còn thấy có lỗi vì không thể làm hắn hài lòng, nhưng nàng đã buồn khổ đến mức ngay cả mở miệng nói một câu cũng cảm thấy khó khăn, bị giam trong nỗi đau khổ của chính mình, không thể tự thoát ra.

Bùi Quyết không đến nữa, viện của Phùng Vận lập tức trở nên yên tĩnh đến mức đáng sợ.

Các hạ nhân có lẽ đã nhận được chỉ thị, ngoài việc lo toan ăn mặc, sinh hoạt, tuyệt nhiên không nói thêm một lời.

Mà Đại Mãn, sau cái c.h.ế.t của Tiểu Mãn, cũng trở nên lầm lì ít nói, thường xuyên đối diện với Phùng Vận suốt cả ngày, cả hai đều không thốt nổi nửa lời.

Người thay đổi tất cả, chính là Đường Thiếu c.ung.

“Phùng Thập Nhị nương.”

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/truong-mon-hao-te-yeu/chuong-462.html.]

Y gọi tên nàng, giọng lạnh lẽo đến thấu xương.

Tính ra, đã hơn hai năm không gặp.

Lần đó, Phùng Vận bị nhốt trong một chiếc chum lớn kín mít, chỉ để lộ cái đầu ra ngoài, thân thể không thể duỗi thẳng, chật vật đến mức không bằng cầm thú…

Nàng bị bắt đi khi đang ngủ, không biết vì lý do gì, cũng chẳng rõ đang ở nơi đâu, chỉ thấy trong căn phòng kín kia, bày la liệt đủ loại hình cụ.

Đường Thiếu c.ung hỏi nàng, có từng nghe qua chuyện của Thích phu nhân chưa?

Vị Thích phu nhân bị Lữ Hậu c.h.ặ.t đứt tay chân, cạo đầu, phế thành nhân trệ (người lợn), là một vết m.á.u không ai dám giở lại trong sách sử mà nàng từng đọc qua, làm sao nàng lại không biết?

Nhìn thấy nỗi sợ hãi hiện rõ trong mắt nàng, trên mặt Đường Thiếu c.ung lại nở nụ cười.

“Quả nhiên là hồng nhan họa thủy.”

Y nói ra những lời rợn người ấy bằng giọng điệu thản nhiên như kể chuyện thường ngày.

“Không còn tóc, không còn tứ chi, không còn mắt, không còn lưỡi, không còn cả mũi… Ta muốn xem thử, khi ấy, Đại tướng quân của ngươi còn có nhận ra mỹ nhân như hoa này không, còn có thể đêm đêm ôm vào lòng mà âu yếm yêu thương nữa hay không?”

255- Phùng thị độc sủng.

Muốn c.h.ế.t… và bị người ta hành hạ đến sống không bằng c.h.ế.t, đó là hai chuyện hoàn toàn khác nhau.

Nỗi sợ hãi khiến m.á.u chảy c.uộn trào, cũng khiến bản năng cầu sinh bùng lên mạnh mẽ.

Thậm chí ngay cả những bi thương chán chường, khát vọng tìm đến cái c.h.ế.t trước đó cũng tan biến sạch.

Nàng muốn sống, muốn sống trọn vẹn. Hoặc là… trọn vẹn mà c.h.ế.t.

Nàng nói: “Lý Tang Nhược có thể cho ngươi thứ gì?”

Thao Dang

Đường Thiếu c.ung cúi người, nhìn thẳng vào nàng:

“Những thứ nàng ta có thể cho, ngươi cho không nổi.”

Phùng Vận khẽ cười, đáy mắt lại bình tĩnh như mặt nước.

“Nhưng những thứ ta có thể cho, nàng ta cũng không có.”

Ánh mắt Đường Thiếu c.ung dường như có chút d.a.o động, sâu trong con ngươi loáng lên tia sáng lạ.

Nhưng cũng có lẽ hoàn toàn không bị lay chuyển, khóe môi y nhếch lên, nụ cười lạnh còn sâu hơn ban nãy.

“Không giấu gì ngươi, ta từng nghĩ, mỹ nhân như ngươi không biết có mùi vị thế nào...”

Ngón tay y bỗng siết c.h.ặ.t cằm nàng, nâng lên, vô cùng hài lòng nhìn phản ứng sợ hãi trong mắt nàng.

“Nhưng so với việc chiếm lấy thân thể ngươi, ta càng thích nhìn ngươi quằn quại cầu sinh, tìm c.h.ế.t không được, sống chẳng xong… Như vậy, mới càng thú vị...”

Tay y dùng sức rất mạnh, không hề nương tình, làn da nàng vốn trắng mịn yếu ớt, lập tức đỏ ửng một mảng, thậm chí dưới da lấm tấm những chấm m.á.u.

“Ta không nói về chuyện đó.”

Nỗi sợ như rơi vào vực sâu thăm thẳm, khiến nàng gần như không thở nổi.

“Ta thấy tiên sinh… khí độ bất phàm… không giống bọn chó săn thông thường của Lý gia … Một nhân vật như ngài, ắt hẳn có thứ mình mong cầu, ta… có lẽ có thể giúp tiên sinh một tay…”

Khí độ bất phàm?

Đường Thiếu c.ung đã nghe vô số lời tâng bốc, nhưng câu này lại khiến y bật cười.

“Ngươi, một nữ tù binh nước Tề, thân còn khó giữ, ngay cả Bùi Quyết cũng chán ghét ngươi, ngươi còn lại được gì?”

Y cúi người, nghiến răng nói khẽ bên tai nàng:

“Đứa ngốc, ngươi không nghĩ xem, vì sao ta có thể lặng lẽ, ngay dưới mí mắt của Bùi Quyết mà mang ngươi rời khỏi phủ? Thái hậu muốn ngươi c.h.ế.t, có ngươi thì không có nàng ta. Ngươi nói xem, Bùi Quyết sẽ chọn ngươi… hay chọn Thái hậu?”

Loading...