Trường Môn Hảo Tế Yêu - Chương 458
Cập nhật lúc: 2025-05-12 12:32:55
Lượt xem: 18
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/7pgbVlt4I7
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
“Đi thôi.”
Phùng Doanh dường như không nghe thấy lời phụ thân, nàng ta đứng yên tại chỗ, lặng lẽ nhìn bóng lưng thẳng tắp của Tiêu Trình, dưới ánh trời trong sáng lại ẩn hiện một nét cô tịch, ánh mắt nàng ta lạnh lẽo, như thể trái tim đã hoàn toàn nguội lạnh.
Nàng ta không thể vào đại sảnh nghe buổi nghị hòa.
Việc hôm nay đến đây chờ từ sớm là do Trần phu nhân sắp đặt, ngoài việc thể hiện phẩm hạnh đoan trang, điều quan trọng hơn là khẳng định thân phận, không phải là quốc hậu, nhưng cũng phải giống như quốc hậu.
Thế mà, ngay trước mặt bao người, Tiêu Trình thậm chí không buồn liếc nhìn nàng ta lấy một cái…
Phùng Doanh khẽ bật cười, ánh mắt lạnh băng quét qua, lướt về phía Phùng Vận dưới lớp màn sa mỏng của chiếc mũ trùm.
Từ xa, nàng ta cúi đầu hành lễ, rồi lặng lẽ bước vào nghị quán.
Nam Khôi ngẩn người, hạt dưa trên tay bỗng chốc chẳng còn ngon miệng nữa.
“Phu nhân, nàng ta… nàng ta vừa hành lễ với người sao? Ta có nhìn nhầm không?”
“Không nhầm đâu.” Phùng Vận cười nhạt, “Ta có tát thêm mấy cái vào mặt nàng ta, nàng ta vẫn sẽ khóc mà nói: ‘A tỷ đánh hay lắm!’”
Phụt! Nam Khôi bật cười thành tiếng, Sài Anh cũng không nhịn được mà cười theo.
“Vị Phùng phu nhân này đúng là lợi hại thật đấy.”
Phùng Vận thản nhiên nói:
“Muốn làm hoàng hậu, chút tâm cơ ấy mà cũng không có, sao mà được?”
Mấy người nhỏ giọng trò chuyện.
Chỉ có Giang Ngâm ngồi một bên, im lặng không lên tiếng.
Phùng Vận liếc nhìn nàng ta một cái, cũng không hỏi nhiều.
Tâm trí nàng lúc này đều đặt trong nghị quán…
Khoảnh khắc hòa bình ngắn ngủi này, liệu có thật sự tới được hay không, bản thân nàng cũng không dám chắc.
Dù sao thì kiếp trước, hòa nghị diễn ra ở An Độ, không phải Tín Châu, hoàn cảnh khi ấy cũng hoàn toàn khác so với hôm nay.
…
Đây là lần đầu tiên Lý Tang Nhược được tận mắt thấy Tiêu Trình.
Mới chỉ liếc nhìn bóng dáng hắn mà chưa kịp thấy rõ diện mạo, nàng ta đã có chút kinh ngạc.
Rõ ràng là người đến muộn, rõ ràng Tề quốc đang ở thế yếu, vậy mà phong thái ung dung thản nhiên ấy của Tiêu Trình, thậm chí có thể gọi là ung dung kiêu hãnh, vẫn khiến nàng ta bị thu hút.
Cái cảm giác tê dại nhẹ nhẹ từ gan bàn chân lan lên thẳng tới tim ấy, đã bao lâu rồi nàng ta không từng trải qua nữa?
Nàng ta đã sớm nhìn quen mỹ nam, trong hoàng c.ung Tấn quốc còn đầy rẫy những nam tử tuấn tú vạm vỡ, thế nhưng, khi nhìn thấy Tiêu Trình, Lý Tang Nhược vẫn không kiềm được mà liếc nhìn nhiều hơn một chút.
Dung mạo và khí chất như vậy, thiên hạ quả thực khó mà có người thứ hai.
Gần như theo bản năng, nàng ta lại quay đầu nhìn Bùi Quyết.
Người quen thuộc ấy, đôi mày đậm như mực, ánh mắt sắc lạnh khắc nghiệt, khắc họa như d.a.o khắc đá, chẳng thấy chút tức giận hay phẫn nộ, chỉ có sự điềm tĩnh lạnh lùng.
Kẻ thù tình địch gặp nhau, chẳng phải nên mặt đỏ tía tai sao?
Vậy mà họ làm sao có thể ung dung bình thản đến thế?
Lý Tang Nhược khẽ cười lạnh trong lòng.
Chợt cảm thấy, buổi nghị đàm giữa hai nước Tấn - Tề hôm nay, nào phải c.uộc đàm phán gì, rõ ràng là một vở kịch cũ mèm, tranh giành nữ nhân mà thôi, mà nàng ta lại chỉ là một kẻ đứng ngoài cười nhạo xem trò vui…
Không ai biết, trong lòng Thái hậu Tấn quốc lúc này dậy sóng đến thế nào.
Hai bên vừa chào hỏi xã giao xong, liền lập tức đi thẳng vào chủ đề chính.
Bản thảo nghị thư đã được chuẩn bị sẵn, hai bên lần lượt đưa ra yêu cầu và điều kiện, trao đổi thương thảo.
Vốn dĩ đã đạt được ý định sơ bộ, buổi nghị hòa lần này chẳng còn bao nhiêu tranh chấp lớn.
Điểm mấu chốt chính là Tín Châu, bao gồm cả trấn Minh Tuyền, nơi diễn ra buổi nghị hòa hôm nay.
Tề quốc muốn lấy lại Tín Châu, chia cắt sông nước mà trị, vì điều đó sẵn sàng tăng cống phẩm hằng năm để bù đắp, đồng thời chấp thuận mở thêm bến đò ở Tín Châu, Phù Châu, và các châu quận khác, ngoài ra sẽ nhường nhịn thêm về các lợi ích khác cho Tấn quốc.
Thao Dang
Vì vậy, trong bản nghị thư, Tề quốc cũng ghi rõ ràng, sẽ từ bỏ lợi thế chính trị và địa lý tại Tín Châu, không can thiệp vào quyền cai trị của Tấn quốc nơi đây.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/truong-mon-hao-te-yeu/chuong-458.html.]
Những điều có thể thực hiện, những điều không thể, qua mấy vòng bàn bạc vẫn không đạt được thống nhất.
Hai đoàn sứ thần đều trở về tiểu nghị thất bên phía mình, nghỉ ngơi, uống trà, tiếp tục thảo luận.
Đám người hầu lần lượt dâng trà nước, điểm tâm.
Sứ thần Tấn quốc không ngớt lời khen ngợi tay nghề của đầu bếp nghị quán, cả sảnh tràn ngập không khí vui vẻ.
Chỉ có điều, không thấy bóng dáng Bùi Quyết.
Lý Tang Nhược thừa biết, hắn đã sang bên cạnh rồi, cái nơi mà Phùng Thập Nhị Nương đặc biệt chuẩn bị trà nước cho riêng hắn. Chỉ một chút thời gian ngắn ngủi cũng không rời nổi, sốt sắng mà đi ngay.
Nàng ta khẽ cười lạnh mấy tiếng.
“Nhường lại Tín Châu, chư vị ái khanh thấy thế nào?”
Đám sứ thần Tấn quốc buông chén trà xuống, đồng loạt lắc đầu.
“Không thể được!”
“Điện hạ nhân hậu quá, e là không biết cái lũ giặc Tề kia lòng dạ hiểm ác.”
Ngày trước để chiếm được Tín Châu, quân Tấn đã phải đổ bao nhiêu xương m.á.u, làm sao có thể nói buông là buông?
Những thứ như tăng cống phẩm mà Tề quốc hứa hẹn, đều có thể thu hồi bất cứ lúc nào, chỉ có mảnh đất dưới chân này mới là thực tế rõ ràng. Huống hồ, Tín Châu còn là huyết mạch giao thông chính yếu Nam - Bắc, tính thế nào cũng là một món hời lớn.
Đất đai là tuyệt đối không thể nhượng, nhưng lời nói ra cũng phải mềm mỏng khéo léo.
Dù sao, trước chiến tranh Tín Châu cũng là lãnh thổ của Tề quốc.
Lý Tang Nhược vẫn giữ nét mặt ung dung lắng nghe bọn họ thảo luận, nhưng lòng dạ thì không ngừng dậy sóng, ánh mắt thi thoảng lại lướt về phía ngưỡng cửa.
Thậm chí nàng ta còn nghĩ, nếu chiến tranh cứ tiếp tục, cũng đâu phải chuyện xấu…
Bùi Quyết mà ra tiền tuyến đánh trận, thì cũng chẳng còn ngày ngày quấn lấy cái ả Phùng Thập Nhị Nương kia nữa. Đến lúc ấy, mỗi nhát đao mà hắn vung ra, đều là vì giang sơn của nhi tử nàng ta…
Ý nghĩ này lướt qua, Lý Tang Nhược chợt thấy phiền lòng, đứng bật dậy:
“Các khanh cứ tự nhiên, ai gia đi thay y phục.”
253- Ván cược của Thiên tử.
Bên phía Tề quốc cũng đang họp bàn trong tiểu nghị thất.
Nghị thất này nằm hẳn ở một đầu khác của nghị quán, đối diện xa xa với bên Tấn quốc.
Phùng Doanh ngồi ở một bên, nhẹ tay dâng trà rót nước cho Tiêu Trình và các vị trưởng bối Phùng goa, hành xử vô cùng khéo léo, dè dặt.
Phùng Kính Diêu nhắc lại lần nghị hòa trước đây, đã cách mười bốn năm, diễn ra tại Tịnh Châu.
Đám sứ thần không khỏi thở dài cảm thán.
Không biết là ai chợt nhắc tới danh tướng Tề quốc, Tạ Hiến.
“Năm xưa khi Tạ tướng quân còn tại thế, quân Tấn nào dám không sợ Tề quốc chứ?”
Chỉ cần cái tên Tạ Hiến vừa thốt ra, cả gian sảnh chợt trở nên im lặng nặng nề.
Dường như sự suy tàn của Tề quốc, cũng bắt đầu từ trận chiến năm đó.
Phùng Kính Diêu khẽ ho một tiếng, nhấp một ngụm trà, chậm rãi nói:
“Chuyện đánh đánh dừng dừng, đã thành thói quen. Đừng quá hy vọng vào Tấn quốc, chẳng qua cũng chỉ là kế hoãn binh mà thôi.”
Mọi người đồng loạt gật đầu.
Sắc mặt Tiêu Trình vẫn bình thản, không mừng không giận, chậm rãi cất lời:
“Trẫm có một kế, chỉ xem Tấn quốc có chịu hay không.”
Phùng Kính Diêu hiểu rõ vị Hoàng đế này không phải hạng hôn quân vô năng như Tiên đế Tiêu Duật, thậm chí còn có phần khí phách hơn cả cố Thái tử Hoài Nhân Tiêu Chước.
Phùng gia là thế gia trăm năm danh giá, từng bao phen thăng trầm, đi theo Tiêu gia lập quốc, hiểu rõ những biến động trong lòng bàn tay.
“Bệ hạ định làm thế nào?”
Tiêu Trình thản nhiên nói:
“Hòa nghị, trọng ở chữ hòa. Chúng ta viết hẳn điều kiện vào nghị thư, Tấn quốc không đồng ý. Tấn quốc nêu điều kiện, ta lại không chịu. Cứ tranh cãi qua lại như vậy, ai cũng không phục ai, nghị hòa sẽ lâm vào cục diện bế tắc. Chẳng lẽ, lại muốn động binh đao thêm lần nữa?”