Trường Môn Hảo Tế Yêu - Chương 454
Cập nhật lúc: 2025-05-12 12:32:46
Lượt xem: 18
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/2LLgFn4wT7
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Chửi cũng mệt, gào cũng mệt, c.uối cùng cũng yên tĩnh lại.
“Ta… ta không hiểu nổi hắn… Người ta thầm mến bao năm, vậy mà đến nay, ta chẳng biết gì về hắn cả. Thiếu c.ung thúc, g.i.ế.t hắn đi, bảo phụ thân g.i.ế.t hắn đi! Ta không muốn nhìn thấy hắn nữa, không muốn nhìn hắn ân ái với ả tiện nhân Phùng Thập Nhị Nương đó…”
Lúc này, Đường Thiếu c.ung mới chậm rãi lên tiếng:
“Điện hạ có biết, năm xưa vì sao tiên đế chọn người không?”
Lý Tang Nhược ngẩng đầu lên, mặc kệ nước mắt giàn giụa.
Đường Thiếu c.ung nói:
“Chính vì điện hạ có tình với Bùi Quyết. Tiên đế đem điện hạ và hoàng tử phó thác cho Bùi Quyết, vì mối thâm tình đó, hắn nhất định sẽ tận tâm lo việc quân, tuy nắm trong tay trọng binh, nhưng sẽ không làm chuyện phản nghịch.”
Lý Tang Nhược cắn răng:
“Hoang đường!”
Nàng ta không tin tiên đế chẳng qua vì nàng ta thích Bùi Quyết nên mới thu nàng ta vào c.ung, ban cho nàng ta địa vị tôn quý, mà không phải vì bản thân tiên đế yêu thích nàng ta…
Huống hồ, Bùi Quyết vốn không phải người!
Hắn căn bản không phải loại nam nhân trọng tình trọng nghĩa!
“Chuyện nực cười như vậy, phụ thân ta mà cũng tin sao?”
“Thừa tướng đương nhiên tin, vì đó chính là sắp đặt của thừa tướng.” Giọng Đường Thiếu c.ung trầm thấp, từ sắc mặt đến ngữ điệu đều thấm đẫm vẻ thần bí, lời nói cũng hạ xuống thật khẽ.
“Lần này ta tới Tín Châu, thừa tướng có lời muốn chuyển lại với điện hạ.”
Lý Tang Nhược mở to mắt, ánh mắt u uất, lộ rõ vẻ tuyệt vọng.
“Nói đi…”
Đường Thiếu c.ung trầm giọng:
“Không chỉ có điện hạ động lòng với Bùi Quyết. Bùi Quyết cũng có tình với điện hạ. Thừa tướng dặn người nhất định phải yên lòng. Cho dù trời có sập xuống, Bùi Quyết cũng sẽ không làm hại điện hạ…”
Khóe môi Lý Tang Nhược co rút mấy lần, như thể vừa nghe được chuyện nực cười nhất thế gian.
“Cái tràng hạt trầm hương kia, chẳng phải cũng là phụ thân sai người đưa tới dỗ ta đấy à?”
Nghĩ tới bộ dạng chật vật hôm đó trước mặt Bùi Quyết, gương mặt Lý Tang Nhược lại méo mó, vặn vẹo thêm mấy phần.
“Phụ thân coi ta là hài tử ba tuổi mà dỗ ngon dỗ ngọt? Ông ấy cho rằng, ta còn có thể tin những lời như thế này sao?”
“Thừa tướng chưa từng dỗ dành người.” Đường Thiếu c.ung nói, “Điện hạ có thể không tin ta, nhưng nhất định phải tin thừa tướng. Dù Bùi tướng quân không có tình với điện hạ, thừa tướng cũng sẽ khiến hắn… phải có tình.”
“Phụ thân ta lấy đâu ra tự tin đó chứ?”
Đường Thiếu c.ung chỉ cười mà không đáp.
Lý Tang Nhược nhìn thần sắc y, chợt bật cười, nụ cười ấy mang theo chút điên c.uồng.
“Ta hiểu rồi. Phụ thân đổi ý rồi. Không định g.i.ế.t Bùi Quyết nữa, lại muốn dỗ dành ta, để ta đi thu phục hắn?”
Đường Thiếu c.ung khẽ thở dài, âm thanh trầm thấp như chìm vào màn đêm.
“Trước sự kiện ở Tịnh Châu, thừa tướng đích thực một lòng muốn trừ khử hắn, diệt cỏ tận gốc, mới có thể dứt hẳn hậu họa. Nhưng nay tình thế đã khác…”
Ánh mắt y sâu thẳm:
“Điện hạ cũng thấy rồi đấy, hiện tại uy vọng của Bùi Quyết trong quân không những không giảm, mà còn vượt xa lúc trước, triều đình trên dưới người người kính phục, sĩ khí Bắc Ung quân lại càng hừng hực. Ở Tịnh Châu không g.i.ế.t được hắn, đã bỏ lỡ cơ hội tốt nhất. Lúc này, ngoài thu phục và ban ơn, không còn cách nào khác…”
Dùng gậy đập không c.h.ế.t.
Vậy thì cho đường mật, vỗ về.
Lý Tang Nhược bật cười thành tiếng, cười như vừa tự giễu, vừa như oán trách.
“Phụ thân ta, toan tính sâu xa thật đấy. Ta là Thái hậu lâm triều sao? Ta chỉ là một trò cười, một quân cờ trong tay phụ thân mà thôi!”
Đường Thiếu c.ung trầm mặc chốc lát, chậm rãi nói:
“Tất cả cũng bởi tên phế vật Đặng Quang phá hỏng đại cục, làm hỏng hết bố trí của thừa tướng.”
Lý Tang Nhược lạnh lùng cười khẩy:
“Sao không nói thẳng ra, đều là lỗi của ả tiện nhân Phùng Thập Nhị Nương kia? Nếu không phải Đặng Quang tham sắc đẹp của ả, đâu đến nỗi loạn trận, bỏ mạng nơi Tịnh Châu…”
Đường Thiếu c.ung nặng nề thở dài:
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/truong-mon-hao-te-yeu/chuong-454.html.]
“Cho nên mới nói, hồng nhan họa thủy. Bùi Quyết đã vướng vào tay ả, e rằng cũng khó có kết cục tốt đẹp…”
Lý Tang Nhược suy nghĩ hồi lâu về câu nói đó, chợt khẽ gật đầu.
“Ta sẽ không để bọn họ có kết cục tốt đâu. Từ nay về sau, ta đều nghe lời phụ thân.”
Đường Thiếu c.ung liếc nàng ta một cái, chậm rãi nói:
“Điện hạ đã làm bao nhiêu chuyện trái ý thừa tướng, vậy mà thừa tướng chưa từng trách phạt… Thừa tướng chỉ mong điện hạ hiểu một điều: Trên đời này, chỉ có thừa tướng là thật lòng thương yêu điện hạ. Mọi việc, xin điện hạ hãy lấy thừa tướng làm trọng…”
Lý Tang Nhược khẽ cười một tiếng, giọng cười thấp trầm.
“Ta chẳng phải đã coi người là trọng nhất rồi sao? Nếu không vì người, năm xưa ta đâu cần phải vào c.ung…”
Đường Thiếu c.ung nghe nàng ta lại lôi chuyện cũ ra nói, không khỏi cau mày.
Thao Dang
Lý Tang Nhược ngẩng đầu lên lần nữa.
“Thiếu c.ung thúc đã tới đây, vậy giúp ta thêm một chuyện nhỏ nữa.”
Đường Thiếu c.ung chắp tay:
“Điện hạ cứ dặn.”
“Đem Phương Phúc Tài lôi ra.” Lý Tang Nhược khẽ dừng một chút, khóe môi khẽ nhếch lên, nụ cười có chút lạnh lẽo, “Hoặc là… để gã c.h.ế.t luôn trong đó, vĩnh viễn không mở miệng.”
Đường Thiếu c.ung vừa định gật đầu.
Chợt nghe nàng ta nói tiếp:
“Vệ Tranh hận gã thấu xương, nhất định sẽ tra khảo bằng cực hình. Lão già Phương Phúc Tài kia, cho dù miệng cứng đến đâu, cũng không chịu nổi hình phạt. Chuyện ta mang thai, tuyệt đối không thể để gã tiết lộ.”
“Cái… gì?” Đường Thiếu c.ung hít vào một hơi lạnh, giọng cũng trở nên run rẩy.
“Điện hạ vừa nói gì?”
“Ta mang thai rồi. Là con của Tống Thọ An.”
Lý Tang Nhược không thể dứt bỏ được cái nghiệt chủng trong bụng, cũng chẳng sợ Lý Tông Huấn biết, liền dứt khoát một lần đem hết thảy nói rõ với Đường Thiếu c.ung, nở một nụ cười thê lương.
“Nhân tiện, cũng đưa luôn Tống Thọ An đi đi. Ta không muốn nhìn thấy tên nô tài hèn hạ đó nữa. Y còn thở một hơi, ta liền thấy nhục nhã khôn cùng.”
…
Phùng Vận đang ôm Ngao Tử ngủ.
Chăn đệm trong ổ thật ấm áp, trời đã sáng bảnh, vậy mà Ngao Tử vẫn không chịu rời khỏi nàng, cứ lười biếng lật người phơi cái bụng mềm mại, tự mình chơi đùa mãi không chán.
Ngao Tử giờ đã lớn lắm rồi, vậy mà vẫn như khi còn bé, thích lấy cái đầu lông xù mềm mại chui vào người nàng, hận không thể cả thân mình rúc hết vào lòng nàng.
“Đừng quậy.” Phùng Vận đêm qua ngủ không được ngon lắm, còn chưa muốn tỉnh, mắt nhắm nghiền, tay khẽ vuốt lưng Ngao Tử, lười biếng chẳng buồn mở mắt.
“Để tỷ tỷ ngủ thêm một lát.”
Ngao Tử lè lưỡi l.i.ế.m lấy bàn tay nàng.
Phùng Vận kéo khóe miệng khẽ cười, trở người nằm nghiêng, tiếp tục ngủ.
Đột nhiên, đệm giường hơi trầm xuống.
Khi Phùng Vận vừa nhận ra Ngao Tử không còn ở bên cạnh, thì bàn tay của Bùi Quyết đã khẽ đặt lên vai nàng.
Không.
Hắn không phải đang vuốt ve nàng.
Chỉ là đang kéo chăn đắp lại cho nàng mà thôi.
Phùng Vận ngái ngủ quay đầu lại, ngáp một cái.
“Tướng quân?”
Bùi Quyết khẽ đáp:
“Ừ.”
Phùng Vận dụi mắt, lười biếng hỏi:
“Hôm qua ta đã căn dặn rồi, bảo Tiêu Dung thu xếp cho ổn thỏa. Tướng quân tới để đưa nàng ấy tới nghị quán sao?”
Bùi Quyết đáp:
“Ta còn tưởng… nàng sẽ làm ầm lên đòi theo chứ.”