Thông báo
🔥[SỰ KIỆN ĐẶC BIỆT] CHÀO HÈ – NHÂN ĐÔI GIẢI THƯỞNG ĐUA TOP 🔥 Xem chi tiết

Trường Môn Hảo Tế Yêu - Chương 453

Cập nhật lúc: 2025-05-12 12:32:44
Lượt xem: 13

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/2LLgFn4wT7

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Quan Kỳ bị dọa cho hắt hơi một cái, vội vàng bước lên đỡ lấy Ôn Hành Tố, đồng thời cảnh giác nhìn chằm chằm Bùi Quyết.

“Đại tướng quân.” Ôn Hành Tố bình thản thi lễ, men rượu khiến dung mạo hắn dưới ánh đèn đêm càng thêm tuấn lãng, ánh mắt ôn hòa, tự mang theo khí chất khiến người ta cảm thấy thư thái.

“Sao giờ này lại tới?”

Bùi Quyết đáp: “Ta không thể tới sao?”

Người từng bước ra từ chiến trường, đối với địch ý và sát khí nhạy bén vô cùng.

Ôn Hành Tố kéo khép lại chiếc trường bào trên vai, khẽ cười.

“Ta còn tưởng ngươi sẽ ra tay thẳng luôn chứ.”

Bùi Quyết không nói một lời.

Ánh mắt hắn từ từ quét qua khuôn mặt Ôn Hành Tố, rồi chậm rãi hạ xuống, dừng lại nơi thắt lưng hắn, khí lạnh tỏa ra, đủ khiến Ôn Hành Tố cảm thấy chột dạ, thậm chí toát mồ hôi.

Bởi lẽ, vừa rồi, hắn ta suýt nữa đã trở thành kẻ thừa lúc người ta gặp nạn mà làm điều tiểu nhân, suýt nữa đã đắm chìm trong biển dục hư ảo ấy không cách nào tự thoát, suýt nữa phụ lòng tin tưởng của Yêu Yêu…

Cho nên, Bùi Quyết chẳng cần nói gì, hắn cũng đã cảm thấy nhục nhã.

Nếu lúc này, Bùi Quyết xông lên đ.ấ.m cho hắn một quyền, có lẽ trong lòng hắn còn dễ chịu hơn một chút.

“Không dám thất lễ với đại cữu huynh.” Bùi Quyết chầm chậm chắp tay, mặt lạnh sấn tới gần.

“Biết rõ thân thể nàng không khỏe, vì sao còn để nàng uống rượu?”

Ôn Hành Tố nhìn hắn, khẽ đáp: “Yêu Yêu vừa mới ngủ. Nàng ngủ không sâu, đêm nay e là khó yên giấc. Đại tướng quân chi bằng đến chỗ ta, cùng uống một chén? Chỉ chốc nữa thôi, trời cũng sắp sáng rồi.”

Bùi Quyết khựng bước, ánh mắt lạnh lẽo dán c.h.ặ.t lấy Ôn Hành Tố.

“Phụng bồi.”

Khi những người nam nhân cường đại tranh đấu, chỉ riêng khí thế thôi cũng có thể khiến người ta nghẹt thở.

Huống chi là hai kẻ mạnh vì ghen tuông mà đối đầu, hệt như gươm giáo chạm nhau, sát khí lởn vởn.

Quan Kỳ muốn tiến lên đỡ lấy chủ tử mình, lại bị đẩy ra một cách kín đáo, đang định đi trước dẫn đường cho Đại tướng quân, nào ngờ lại bị hắn liếc một cái lạnh thấu xương, suýt chút nữa đứng không vững…

Với cái không khí này, thật sự… thích hợp để uống rượu sao?

Nhỡ lát nữa đánh nhau, không biết quyền của vị nào nặng hơn?

Quan Kỳ cứng đờ cả lưng, sợ đến toát mồ hôi lạnh.

Hai nha hoàn Đại Mãn và Tiểu Mãn nấp sau cửa nhìn trộm, cũng vô cùng căng thẳng.

“Hỏng rồi!”

“Có cần gọi nữ lang dậy không?”

Lúc này, e là chỉ có Phùng Vận mới ngăn được trận phong ba sắp sửa bùng nổ này.

Tiểu Mãn vội nói: “Ta đi gọi. Tuyệt đối không thể để Đại tướng quân làm hại Đại lang quân…”

Nói rồi liền toan chạy vào nội thất, nhưng lại bị Đại Mãn kéo lại.

“Tắt đèn, ngủ đi. Đừng quấy rầy nữ lang.”

“Tại sao?” Tiểu Mãn ngạc nhiên.

“Nữ lang có dậy, cũng sẽ không ngăn cản đâu. Cứ để họ đánh đi, đánh cho sướng tay rồi, trong lòng mới dễ chịu.”

Dứt lời, Đại Mãn buông tay, quay người lại, tự mình thổi tắt đèn lồng.

Trong viện lập tức chìm vào tĩnh lặng.

~~~~~~~~~

Phùng Vận: Ta thật ra rất dễ dỗ mà… Chỉ cần tặng quà, đăng ký theo dõi hay bỏ phiếu gì đó, ta đều sẽ cười tươi rói…

Độc giả: Được rồi, Bùi cẩu tránh ra, để bọn ta dỗ cho!

Ngao Thất: Ta cũng biết dỗ đấy. Mọi thứ đã chuẩn bị xong, chỉ đợi A Cữu hy sinh thôi…

Thuần Vu Diễm: Ta ở gần lắm, đường cũng quen thuộc, để ta tới dỗ!

Ôn Hành Tố: Các ngươi lui hết đi, ta dỗ xong rồi.

Bùi Quyết: …

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/truong-mon-hao-te-yeu/chuong-453.html.]

Kỷ Hựu: Các người đoán xem, tướng quân nhà ta muốn nói gì?

Đọc giả: Người đâu! Mở miệng hắn ra cho ta!

~~~~~~~~~

250- Cơ hội không thể bỏ lỡ.

Cù Dự.

Đêm đã khuya, nhưng trong phòng của Lý Tang Nhược đèn vẫn sáng rực.

Nàng ta ngồi bên mép giường, đầu ngón tay khẽ vuốt ve phần bụng, rồi chậm rãi đưa tay lên, vuốt nhẹ mái tóc dài buông xõa.

Từng lọn tóc quấn quanh đầu ngón tay, trong mắt ta nàng hóa thành dòng m.á.u đen sẫm…

Nàng ta muốn g.i.ế.t người.

Chưa từng có lúc nào, nàng ta lại khát khao g.i.ế.t người đến vậy.

“Hôm nay chịu nỗi nhục này, sau này nhất định phải đòi lại gấp trăm, gấp nghìn lần!”

Nàng ta nghiến răng nghiến lợi, căm hận mà thốt ra từng chữ.

“Điện hạ nói vậy, e là không ổn rồi.”

Một tiếng thở dài vang lên, người nam nhân đứng bên cạnh chậm rãi nói, giọng bình tĩnh mà lạnh lẽo:

“Khi ván cờ còn chưa khai c.uộc, mà điện hạ đã tự phơi hết quân bài, nếu không phải điện hạ thua, thì ai thua đây?”

Lời nói thấm tận xương tủy, Lý Tang Nhược ngẩng phắt đầu, khuôn mặt tức khắc phủ đầy hàn khí.

“Ta chỉ là thích hắn, ta sai rồi sao? Ta chỉ là thích hắn thôi mà! Các người tại sao không chịu thành toàn cho ta? Nếu như các người sớm để ta gả cho Bùi Quyết, làm gì có ngày hôm nay…”

Đôi mắt nàng ta đỏ ngầu tơ m.á.u, trông vừa đáng thương lại vừa yếu đuối.

Nhưng nam tử kia dường như không hề có chút thương hại nào, lời lẽ vẫn lạnh như băng.

“Nếu điện hạ sớm gả cho Bùi Quyết, đích thực sẽ không có ngày hôm nay. Người nắm quyền lâm triều chấp chính, trên vạn người dưới một người, e rằng giờ đây đã là Tam nương tử rồi…”

Tam nương tử, chính là muội muội của nàng ta.

Thao Dang

Hiện giờ gặp nàng ta còn phải quỳ.

Lý Tang Nhược nghẹn họng, không nói nổi lời nào, lặng lẽ nhìn đối phương hồi lâu.

Nàng ta như người sắp lìa đời, hai tay rũ xuống, vô lực buông thõng.

“Thiếu c.ung thúc, ta… ta phải làm sao bây giờ?”

“Điện hạ nên nghe lời Thừa tướng.” Đôi mắt cụp xuống của Đường Thiếu c.ung chứa đầy băng giá, “Không nhi nữ tình trường, người mới thật sự là Thái hậu lâm triều. Bằng không, điện hạ vĩnh viễn chỉ là nữ lang họ Lý, từng đứng nơi trường săn Đông Chí, tha thiết chờ Bùi Quyết ngoảnh đầu nhìn lấy một lần.”

Lý Tang Nhược vô lực buông tay.

Lệ như đê vỡ, không kiềm được mà tuôn trào, nàng ta nhìn người nam nhân trước mặt, nước mắt nhòe nhoẹt.

“Nếu nhi nữ tình trường chính là vướng bận… vậy thì, Bùi Vọng Chi cũng chẳng còn sống được bao lâu nữa.”

Nàng ta bỗng bật cười, cười điên dại, cười không chút kiêng kỵ.

“Hắn yêu ả tiện nhân kia! Hắn yêu rồi!”

“Ha ha ha ha ha!”

Tiếng cười của Lý Tang Nhược vang vọng, điên c.uồng mà chua xót.

Toàn bộ người hầu trong viện đều đã bị nàng ta đuổi hết ra ngoài.

Không một ai có thể nghe thấy.

Nàng ta cười, cười đến thê lương tột cùng, rồi bỗng chốc đổ người úp mặt xuống chăn đệm, hai tay ôm lấy cánh tay mình, nước mắt lặng lẽ rơi xuống.

“Phụ thân… phải chăng người sớm đã đoán được? Đoán được ta sẽ thua thảm hại đến mức này, nên mới để thúc đến xem trò cười, chê cười đứa nữ nhi bất hiếu này?”

Đường Thiếu c.ung im lặng, không đáp một lời.

Y là mưu sĩ đắc lực nhất dưới trướng Lý Tông Huấn, cũng là người nhìn Lý Tang Nhược lớn lên, đối với tính tình của nàng ta, hiểu rõ như lòng bàn tay.

Không chờ nàng ta trút hết những uất hận, thì chẳng cách nào có thể nói chuyện yên ổn được.

“Phụ thân… người đã đúng rồi…” Lý Tang Nhược nức nở, nghẹn ngào từng tiếng.

Loading...