Trường Môn Hảo Tế Yêu - Chương 452
Cập nhật lúc: 2025-05-12 12:32:42
Lượt xem: 15
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/9KVQbhIiBp
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
“Cho nên, chỉ cần Vệ Tranh còn e ngại Bùi Quyết, còn vì hài tử chưa ra đời của mình mà đắn đo, ta liền có cơ hội khiến y trở thành người của ta.”
Ôn Hành Tố khẽ nói: “Vệ Tranh sợ Bùi Quyết, nhưng cũng sợ Thái hậu.”
“Đúng thế. Nhưng y chỉ có thể chọn một trong hai.” Phùng Vận khẽ mỉm cười: “Huống hồ, y lại tha thiết muốn kéo đổ Phương Phúc Tài. Đây chẳng phải cơ hội ông trời ban cho sao? Chỉ cần ta khéo léo khích lệ, y sẽ nhận ra, con đường ta chỉ cho y, mới là con đường sáng.”
Đêm nay, hành động trung thành trước mặt người ngoài của Vệ Tranh, chẳng khác nào đưa than sưởi ấm giữa trời tuyết lạnh cho Lý Tang Nhược.
Khi lòng không nơi gửi gắm, lại có một nam tử, trúng phải xuân dược mà vẫn không khuất phục, giữ được trinh tâm trinh thân vì nàng ta, Lý Tang Nhược há lại không cảm động?
Không còn Phương Phúc Tài, từ nay về sau nàng ta càng thêm tín nhiệm Vệ Tranh.
Đó là con đường sáng của Vệ Tranh, cũng là của nàng.
“Yêu Yêu.” Ôn Hành Tố khẽ gọi, “Về sau, đừng lấy thân mạo hiểm nữa.”
Phùng Vận cười mà như không cười, “Ta còn tưởng đại huynh sẽ khen ta có dũng có mưu, thật là lợi hại cơ đấy?”
Ôn Hành Tố nghẹn lời, yết hầu khẽ chuyển động.
“Muội đã ép Bùi Quyết đứng về phía mình, công khai thách thức hoàng quyền. Khiến Lý Thái hậu buộc phải bỏ xe giữ soái, tự mình c.h.ặ.t đứt cánh tay đắc lực. Muội giành được thắng lợi lớn nhất mà một nữ tử yếu đuối có thể đạt được, đương nhiên là lợi hại. Nhưng… Yêu Yêu, người quan tâm muội, chỉ mong muội được bình an.”
Hắn khẽ hít một hơi, chần chừ giây lát, rồi khẽ thở ra.
“Ta là như vậy… Bùi Quyết, cũng nên là như vậy.”
…
Bùi Quyết trở về đại doanh, trong trướng, đám thị vệ do Tả Trọng cầm đầu đều đã có mặt chờ sẵn, tới trước mặt cúi người nhận tội.
Từ khi sứ đoàn đặt chân tới Tín Châu, Bùi Quyết đã hạ tử lệnh, nhất định phải chú ý c.h.ặ.t chẽ hành tung của Phùng Vận, bảo vệ nàng chu toàn. Nào ngờ dưới mắt bao người, lại để xảy ra chuyện như thế này…
Dù nói Cù Dự là hành c.ung của Thái hậu, nhiều chỗ bị kiềm chế, không tiện ra tay bảo hộ, cũng có thể xem như có lý do…
Nhưng không một ai viện cớ biện bạch.
Tâm tình của tướng quân lúc này rất kém.
Giờ mà còn dám tìm lý do, chẳng khác nào tự tìm đường c.h.ế.t.
“Thuộc hạ nguyện chịu phạt, khấu trừ nửa năm bổng lộc.”
Tả Trọng là người đầu tiên tỏ thái độ, những người khác cũng lập tức đồng thanh.
“Thuộc hạ cũng xin chịu phạt, xin tướng quân trách phạt.”
Bùi Quyết lạnh nhạt nói: “Không liên quan tới các ngươi.”
Tả Trọng cúi đầu sâu hơn: “Bảo vệ không chu toàn, để phu nhân rơi vào hiểm cảnh, thuộc hạ không thể chối tội…”
Bùi Quyết mày mắt âm trầm, chẳng biết đang nghĩ gì, chỉ phẩy tay.
“Lui xuống đi.”
Một đêm bôn ba, ai cũng mệt mỏi rồi.
Đám thị vệ liếc nhau một cái, khẽ đáp lời rồi lần lượt lui ra.
Chỉ còn lại Kỷ Hựu là bước chậm lại, đi được mấy bước lại ngoảnh đầu nhìn, tới bậc cửa thì chợt xoay người, lon ton chạy đến trước mặt Bùi Quyết, cười híp cả mắt, răng trắng lóe sáng.
“Tướng quân, thuộc hạ đi thu dọn đồ đạc trước nhé?”
Trước đó Tướng quân từng nói, phải chuẩn bị chút hành lý chuyển đến Xuân Chừng quán, hắn ta còn nhớ rõ ràng.
Bùi Quyết khẽ nói: “Không cần.” Rồi cụp mi, ngồi xuống án thư lật sách đọc.
Kỷ Hựu len lén liếc nhìn.
Quyển sách kia là sách chép sử Thục Trung.
“Trong tay nắm giữ hai mươi vạn tinh binh, tiến vào Thành Đô, bình định quân Thục, uy chấn Tây thổ… rồi khởi lòng tạo phản, phát động binh biến, c.uối cùng bị bắt giữa loạn quân…”
Tướng quân mãi không lật sang trang, rõ ràng là tâm trí không yên.
Kỷ Hựu nhìn mà sốt ruột, đứng ngồi không yên.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/truong-mon-hao-te-yeu/chuong-452.html.]
“Tướng quân, thuộc hạ… hay là đi dọn dọn chút đi, phu nhân đêm nay chịu không ít ấm ức, đi dỗ dành một chút cũng tốt mà…”
Bùi Quyết ngẩng đầu nhìn hắn ta, không lên tiếng.
Thao Dang
Kỷ Hựu rụt cổ lại, làm ra vẻ vô tội, thu lại vẻ mặt tươi cười.
“Dạ…”
Hắn ta vừa lùi vừa chậm rãi lui ra ngoài.
Bùi Quyết cất tiếng, “Ngươi đi xem một chút.”
Kỷ Hựu do dự, “Xem… xem cái gì ạ?”
Bùi Quyết nhìn hắn hồi lâu: “Phu nhân có chỗ nào không khỏe không.”
Kỷ Hựu lập tức cười híp cả mắt, trong lòng mừng rỡ như trúng được bảo vật. Hắn biết ngay mà, tướng quân nhà bọn họ ngoài mặt thì lặng thinh, trong lòng lại lo nghĩ đến thê tử không nguôi.
Chỉ có điều, võ tướng chung quy vẫn không bằng đám thư sinh quen mấy trò phong hoa tuyết nguyệt, cái miệng như bôi mật, dỗ cho tiểu nương tử người nào người nấy đều vui như mở hội.
Còn tướng quân bọn họ ấy à, cái miệng như bình hồ lô, rõ ràng lo lắng cho phu nhân, vậy mà mặt lạnh tanh, không chịu nói ra nửa lời.
Hắn không nói, phu nhân làm sao mà hiểu? Nữ tử lại hay đa nghi, lúc này chắc đang nghĩ tướng quân tuyệt tình bỏ đi, không biết đã tủi thân đến mức nào rồi.
Có lúc Kỷ Hựu chỉ hận không thể thay tướng quân mở miệng…
Nhưng, đi một vòng từ Xuân Chừng viện về, chính hắn ta cũng biến thành bình hồ lô rồi.
Cúi đầu tiu nghỉu, Tả Trọng hỏi cũng chỉ biết thở dài.
“Không biết phải bẩm với tướng quân thế nào nữa…”
Nói dối thì hắn ta không quen cũng chẳng dám.
Mà nói thật, lại sợ làm tướng quân đau lòng.
Kỷ Hựu lề mề mãi, cho tới khi Bùi Quyết gọi hắn vào trướng.
Lúc này hắn ta mới rụt rè lên tiếng: “Khởi bẩm tướng quân, phu nhân… không sao ạ.”
Bùi Quyết nhìn khuôn mặt nhăn nhúm như khổ qua của hắn ta, “Nói thật.”
Kỷ Hựu rũ mắt, len lén liếc nhìn Bùi Quyết, “Không chỉ không sao, mà còn… rất vui vẻ ạ.”
Không tủi thân, cũng chẳng rơi lấy một giọt nước mắt, vui vẻ lắm cơ.
Kỷ Hựu không nỡ làm tướng quân thất vọng, nhưng nếu không chọc cho tướng quân nổi lên chút ghen tuông, e là tướng quân mãi cũng không biết phải làm sao để dỗ phu nhân…
Thế nên, tiểu tử này cố ý thêm mắm dặm muối, “Phu nhân và Ôn tướng quân ngồi rất gần, vừa uống rượu vừa chuyện trò…”
Hắn ta giơ hai ngón tay, khẽ chụm lại, rồi lại chụm lại lần nữa, nói lấp lửng mà hàm ý đầy đủ.
“Thuộc hạ thấy, trông cũng… thong dong khoan khoái lắm!”
Bùi Quyết không có biểu cảm gì.
Kỷ Hựu thăm dò: “Tướng quân… không đi xem sao? Đêm cũng đã khuya rồi, cô nam quả nữ…”
“Đó là huynh trưởng của nàng.” Bùi Quyết mặt không đổi sắc, cúi đầu tiếp tục đọc sách, ra sức duy trì vẻ điềm tĩnh.
Kỷ Hựu âm thầm thở dài, thấy mình đúng là uổng công vô ích.
Bất chợt, một luồng hàn khí lướt sau lưng, chính là ánh mắt lạnh lẽo của Bùi Quyết.
“Ngươi nói… nàng đang uống rượu?”
Là hắn ta nói chưa rõ, hay là tướng quân giờ mới hiểu ra?
…
Ôn Hành Tố vừa dỗ cho Phùng Vận yên giấc, từ trong phòng đi ra, mang theo chút men say, đang định trở về phòng thì chợt thấy Bùi Quyết sải bước đi tới, trường bào tung bay, khí thế hừng hực, rõ ràng là đang nổi giận.
Sắc mặt hắn lạnh lẽo.
Mỗi khi giận, hàn khí quanh người tràn ngập, ngay cả không khí xung quanh dường như cũng đông cứng lại.