Thông báo
🔥[SỰ KIỆN ĐẶC BIỆT] CHÀO HÈ – NHÂN ĐÔI GIẢI THƯỞNG ĐUA TOP 🔥 Xem chi tiết

Trường Môn Hảo Tế Yêu - Chương 450

Cập nhật lúc: 2025-05-08 15:20:29
Lượt xem: 25

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/9KVQbhIiBp

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Ôn Hành Tố sững người, trên mặt thoáng vẻ lúng túng.

Phùng Vận bật cười, khẽ nghiêng người lại gần để quan sát biểu cảm của hắn, vẻ mặt rất thân thiết.

Trước mặt Ôn Hành Tố, trong lòng nàng vĩnh viễn vẫn giữ lại bóng dáng một tiểu cô nương chưa lớn, sẽ nghịch ngợm trêu đùa, cũng thả lỏng và tùy tiện hơn vài phần.

Ôn Hành Tố bị nàng nhìn đến mức tai ửng đỏ, tim đập loạn, còn Phùng Vận lại tưởng là hắn thẹn thùng vì nhắc đến Phù Dương Nghi, nên giọng điệu càng trở nên nhẹ nhàng:

“Có gì ngại đâu? Chúng ta là huynh muội mà, mau nói nghe thử xem.”

Ôn Hành Tố hé miệng nhưng không nói thành lời, chỉ cười khổ:

“Yêu Yêu, đừng bận lòng vì huynh.”

Làm huynh muội, dẫu chẳng nói rõ, cũng hiểu lòng nhau.

‘Thần nữ hữu tâm, Tương vương vô mộng.’

Phùng Vận không tiếp tục gặng hỏi tình cảm của huynh trưởng.

Nhưng nàng lại nhận ra, sự lảng tránh của Ôn Hành Tố, không phải là vì Phù Dương Nghi, mà là vì nàng.

“Đại huynh sao vậy? Đừng có mà xa cách với muội như thế.”

Nàng hơi nghiêng người tới trước, nghiêm túc nhìn thẳng vào Ôn Hành Tố, trong đầu chợt thoáng qua hình ảnh kiếp trước khi hắn qua đời, lòng nàng đau nhói, ánh mắt ngập tràn cảm xúc, sâu đậm đến mức không thể tan.

Ôn Hành Tố cảm nhận được hơi thở của nàng gần trong gang tấc, nghẹn thở không nói nên lời.

“Yêu Yêu, muội vừa uống đâu phải thuốc?”

Trên bàn có bát thuốc, khi nãy Ôn Hành Tố còn tận mắt thấy nàng uống.

Nhưng lúc này ngửi thấy mùi rượu, mới phát hiện có điều không ổn.

“Là rượu mà. Suỵt…”

Phùng Vận mở ngăn tủ lấy ra chút thịt khô, chia cho Ngao Tử, phần còn lại đặt lên bàn, rồi lấy từ chăn ra một bình rượu, lắc lắc, hạ giọng:

“Đừng để Tiểu Mãn nghe thấy, nàng ta lại cằn nhằn cho xem.”

“Thân thể muội thế này, sao có thể uống rượu?”

Hắn sa sầm mặt mày, mất đi vẻ ôn hòa thường nhật, ánh mắt lạnh như băng, dọa người kh.i.ế.p vía.

Phùng Vận nói:

“Muội thích rượu hoa quế trong hầm của đại huynh, trộm lấy một ít để cất sẵn trong phòng.”

Trầm ngâm chốc lát, nàng khẽ kéo tay áo hắn, rất ngoan ngoãn xin lỗi:

“Đừng giận muội… Muội… khó chịu quá, muốn uống say một chút thôi.”

Nàng dịu giọng, rõ ràng chẳng làm gì, chỉ cười nhìn hắn, mà Ôn Hành Tố lại cảm thấy toát mồ hôi lạnh, cổ họng nghẹn cứng.

“Đau chỗ nào?”

Phùng Vận bật cười nhẹ, trong mắt lại mang theo thê lương và lạnh lẽo.

“Đâu đâu cũng khó chịu cả.”

Lý Tang Nhược nếu thấy nàng, hẳn sẽ thấy khó chịu.

Nhưng có ai biết, khi nàng đối diện với Lý Tang Nhược, thật ra cũng chẳng dễ dàng gì.

Mỗi bước nàng đi, đều là đánh cược bằng cả mạng sống.

Nàng phải gồng mình đối kháng với nỗi sợ hãi ghê gớm trong lòng, mới có thể diễn ra bộ dạng “tiến lui ung dung” như trong mắt người ngoài…

Ôn Hành Tố hỏi:

“Muội đang giận Bùi Quyết à?”

“Không có mà.”

Phùng Vận vẫn tươi cười không đổi,

“Rõ ràng là hắn giận muội, nên mới đến cửa mà không vào đấy chứ.”

Chờ Phùng Vận kể lại chuyện tối nay, Ôn Hành Tố trong lòng như tê dại cả lại, nặng nề đến không nói nên lời. Một là lo nàng liều lĩnh, hai là đau lòng vì nàng phải đánh cược như vậy.

“Lần sau đừng thế nữa. Đem chính mình ra đánh cược… không đáng đâu. Không trách hắn giận, là ta, ta cũng giận muội.”

“Huynh mới không đâu.”

Phùng Vận cười khẽ.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/truong-mon-hao-te-yeu/chuong-450.html.]

Đại huynh chưa từng giận nàng.

Tính khí hắn tốt đến mức khiến nàng cũng phải tự kiểm điểm, không biết mình có quá nóng nảy không.

Ôn Hành Tố nghẹn lời, rất lâu sau mới gỡ được cái cảm giác nghẹn ứ trong lồng n.g.ự.c.

“Muội khó chịu, là vì chưa lật đổ được Lý Tang Nhược?”

Phùng Vận sững người, lắc đầu:

“Muội không ngốc như vậy.”

“Vậy tức là, mục tiêu ban đầu của muội không phải Lý Tang Nhược, mà là Phương Phúc Tài?”

“Đúng. Nhưng cũng… không đúng.”

Ôn Hành Tố lặng lẽ nhìn nàng, ánh mắt ôn hòa.

Phùng Vận nói:

“Người ta muốn lật đổ nhất, đích xác là Lý Tang Nhược. Nhưng hiện tại ta không đủ sức để lật đổ nàng ta, chỉ có thể c.h.ặ.t bớt móng vuốt của nàng ta.

Chỉ cần Bùi Quyết vẫn còn là thần tử của triều Tấn, nàng ta vẫn là Thái hậu lâm triều. Chỉ cần Bùi Quyết không muốn nàng ta ngã, ta không thể khiến nàng ta ngã.”

Chuyện tối nay, rất rõ ràng.

Lý Tang Nhược đưa ra Phương Phúc Tài làm vật hy sinh,

Bùi Quyết tha cho nàng ta.

Hai bên mỗi người nhường một bước, coi như dàn xếp êm thấm.

Điều đó chứng minh rằng Bùi Quyết không muốn làm tuyệt tình.

Thật ra, hơn ai hết Bùi Quyết rất rõ ràng, kẻ thực sự muốn nàng (Phùng Vận) thân bại danh liệt giữa nơi đông người, để người người khinh rẻ, không phải ai khác, chính là Lý Tang Nhược.

Hắn biết. Nàng cũng biết.

Nàng biết hắn biết. Hắn biết nàng biết hắn biết.

Nhưng nàng không hỏi. Hắn cũng không nói.

Cả hai đều hiểu rõ nhưng lại không xé toạc ra.

Phùng Vận bỗng nhiên mỉm cười, đôi mắt cay xè đến khó hiểu.

“Đại huynh khát không? Uống chút đi.”

Ôn Hành Tố khẽ nuốt nước bọt:

“Không uống. Muội cũng đừng uống nữa.”

Phùng Vận vẫn rót đầy chén cho hắn, nhét vào tay:

“Uống đi. Rượu giải trăm sầu.”

Bàn tay nhỏ mềm mại khiến xúc giác trở nên mãnh liệt.

Có một luồng nhiệt dường như trườn dọc sống lưng, mang theo cảm giác ngưa ngứa, khiến hắn trở nên mẫn cảm đến lạ.

Đối diện với ánh mắt của Phùng Vận, tim hắn như đập theo từng hơi thở của nàng.

Hai người quá gần nhau, gần đến mức hắn bắt đầu căm ghét chính mình, trong ánh mắt thuần khiết ấy, lại sinh ra những khát vọng thấp hèn.

“Yêu Yêu… như vậy không hợp quy củ.”

“Huynh muội ta nay phiêu bạt nơi đất khách, vốn là người thân duy nhất của nhau. Nếu ngay cả đại huynh cũng tránh ta, chuyện gì cũng chỉ nói đến quy củ, vậy muội phải cô độc và khổ sở đến mức nào?”

Thao Dang

Giọng nàng mềm mại, hơi thở mang theo hương rượu.

Ôn Hành Tố: “Yêu Yêu…”

Hắn nghẹn lời.

Phùng Vận nhìn hắn chăm chú, trên mặt vẫn mang nụ cười, nhưng trong mắt lại là vô tận u hoài.

Lúc con người yếu đuối nhất, cảm xúc sẽ trào ra dữ dội, những gì ẩn sâu trong mắt cũng không còn giấu được.

Rõ ràng đêm nay nàng thắng rất đẹp, nhưng bản thân lại mong manh đến không chịu nổi. Có thể là do thuốc, có thể là do rượu, đầu nàng đau đến như muốn vỡ tung.

“Đại huynh, cho muội buông thả một lần được không? Rượu này không hại thân thể, nhưng không uống… lại tổn thương lòng ta.”

Ánh mắt nàng như thiêu đốt hắn, khiến đồng tử co rút,

Ôn Hành Tố cầm chén rượu, ngửa đầu uống cạn.

Loading...