Thông báo
🔥[SỰ KIỆN ĐẶC BIỆT] CHÀO HÈ – NHÂN ĐÔI GIẢI THƯỞNG ĐUA TOP 🔥 Xem chi tiết

Trường Môn Hảo Tế Yêu - Chương 448

Cập nhật lúc: 2025-05-08 15:20:25
Lượt xem: 21

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/9KVQbhIiBp

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

“Thần luôn khắc ghi lời dạy bảo của điện hạ, dẫu là khi độc dược công tâm cũng không dám phóng túng làm càn… Sau khi phát hiện trong phòng còn có nữ tử, thần hoảng hốt quá liền vượt cửa sổ thoát thân, nhảy xuống hồ, vốn chỉ muốn làm dịu cảm giác ấy, chẳng ngờ hồ sâu quá, khi độc phát tác, sức lực cạn kiệt, suýt nữa thì c.h.ế.t đuối…”

Gã nói đầy xúc động.

Vì “khắc ghi giáo huấn” của Thái hậu, dù đối diện mỹ sắc như Phùng phu nhân cũng không động tâm, mà là… leo cửa sổ, lao xuống hồ nước giữa mùa đông lạnh giá…

Vệ Tranh, chẳng phải chính là chó trung thành của Thái hậu sao?

Chư vị đại thần ánh mắt phức tạp.

Lý Tang Nhược nhìn gương mặt đỏ bừng của Gã, lòng không hiểu sao dâng lên chút vị đắng.

Tống Thọ An vì si mê sắc đẹp của Thập Nhị nương mà tự hủy tiền đồ.

Bùi Quyết càng bị nàng mê hoặc đến thần hồn điên đảo, che chở như tim gan, sẵn sàng vì nàng mà đối đầu cùng nàng ta.

Chỉ có Vệ Tranh.

Từ lúc còn ở thôn Hoa Khê đã chẳng ưa Phùng Vận, vì nàng mà đắc tội Bùi Quyết, phải c.uốc đất cả năm.

Sau khi hồi kinh, nàng ta cũng không cho gã sắc mặt dễ coi.

Vậy mà giờ đây, dẫu trúng xuân dược, gã vẫn không hề động tâm với nàng, thậm chí liều mạng nhảy xuống hồ giữa mùa đông…

Lý Tang Nhược khẽ thở dài:

“Vệ ái khanh, đứng lên nói chuyện.”

Vệ Tranh vẫn quỳ không dậy nổi:

“Thái hậu mở dạ yến, lại có kẻ to gan đến thế, dám ra tay với thần và Phùng phu nhân. Rõ ràng là không coi điện hạ ra gì, muốn mượn tay thần mà đổ vạ sang hướng khác, khiến điện hạ mang tiếng bất nghĩa…”

Lý Tang Nhược trong lòng khẽ động:

“Lời này là ý gì?”

Vệ Tranh chậm rãi đứng thẳng người:

“Phùng phu nhân gặp nạn trong vườn của điện hạ. Nếu thần là hung thủ thì điện hạ có thể tránh được liên đới sao?”

“Không thể. Người người đều sẽ nghi ngờ dụng tâm của điện hạ.”

Gã tự hỏi rồi lại tự trả lời.

Nghiến răng nhìn khắp bốn phía.

c.uối cùng, ánh mắt dừng lại trên mặt Phương Phúc Tài.

“Gian nịnh không trừ, điện hạ sao có thể ngủ yên?”

Phương Phúc Tài bị gã nhìn mà mồ hôi lạnh túa ra trán.

Chư thần ai nấy đều đang tính toán trong bụng.

Lý Tang Nhược thì như con kiến bò trên chảo nóng.

Lùi cũng không xong, tiến cũng không được.

Vệ Tranh đưa cho nàng ta một bậc thang.

Nhưng nếu bước lên bậc ấy, nàng ta buộc phải đá Phương Phúc Tài xuống chảo dầu.

Bỏ xe cứu tướng, nàng ta không còn đường nào khác.

Lý Tang Nhược do dự chốc lát, chỉnh lại y phục, bình tĩnh cất lời:

“Lôi xuống tra. Nhất định phải điều tra cho rõ trắng đen.”

Hai c.ung nữ hoảng loạn nhào ra phía trước.

“Phương công công! Phương công công…”

Phương Phúc Tài nhắm mắt, thở dài một tiếng, quay đầu đi.

c.ung nữ bị thị vệ kéo ra khỏi hoa sảnh, khóc đến gần như ngất lịm.

“Nô tỳ khai! Nô tỳ khai hết!”

Dục vọng cầu sinh c.uối cùng vẫn chiếm ưu thế.

Một c.ung nữ đột nhiên vùng vẫy kịch liệt, quay đầu nhìn về phía Bùi Quyết, ánh mắt đầy khẩn cầu.

“Tướng quân tha mạng!”

“Là Phương tổng quản sai bảo bọn nô tỳ làm việc này…”

“Người nhà của chúng nô tỳ… đều ở trong tay Phương tổng quản. Nếu bọn nô tỳ không làm theo lời ông ta, ông ta sẽ lấy tính mạng người thân của chúng nô tỳ để uy h.i.ế.p…”

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/truong-mon-hao-te-yeu/chuong-448.html.]

Một người vừa mở miệng,

Thao Dang

Người kia cũng liều mạng theo.

“Tướng quân tha mạng…”

“Nô tỳ và phu nhân không oán không thù, vốn chẳng có ý hãm hại, tất cả đều là bị Phương tổng quản ép buộc mà thôi!”

“Nhà nô tỳ còn có phụ mẫu huynh đệ muội, nô tỳ không muốn c.h.ế.t… lại càng không muốn trơ mắt nhìn người thân mất mạng…”

Một tiếng hét, như đ.â.m vào tổ ong vò vẽ.

Sắc mặt Phương Phúc Tài đại biến.

Chư vị đại thần ồ lên xôn xao.

Lý Tang Nhược thần sắc trầm lạnh, ánh mắt dừng thẳng trên gương mặt của Phương Phúc Tài.

“Cẩu nô tài, ngươi nói gì đi chứ?”

Phương Phúc Tài và nàng ta đối diện trong chớp mắt.

Gương mặt tròn trĩnh trắng trẻo kia run lên hai cái, rồi “phịch” một tiếng quỳ rạp xuống đất.

“Hoàn toàn là vu khống, điện hạ! Hoàn toàn là vu khống! Hai tiện tỳ kia ăn nói bậy bạ, bôi nhọ thanh danh của tiểu nhân…”

“Vậy sao?”

Lý Tang Nhược nhìn gã.

Chạm vào ánh mắt băng lãnh ấy, mồ hôi trên trán Phương Phúc Tài tuôn như mưa:

“Điện hạ minh giám! Tiểu nhân vẫn luôn kính trọng Vệ chủ ty và Phùng phu nhân, tuyệt không có ý hãm hại!”

Lý Tang Nhược mặt lạnh như nước:

“Không phải ngươi làm, vậy chẳng lẽ là Ai gia làm?”

Phương Phúc Tài ngây người nhìn nàng ta, cứng họng không đáp nổi.

Lý Tang Nhược là Thái hậu lâm triều, là thân mẫu của Hoàng đế, phụ thân lại nắm đại quyền trong tay, cho dù ai cũng chỉ trích nàng ta, thì đã sao?

Chỉ cần nàng ta không thừa nhận, tất cả đều là vô nghĩa.

Nàng ta mới là người nắm quyền lớn nhất ở đây.

Chỉ cần giữ được Thái hậu, gã mới còn mạng sống.

Lý Tang Nhược thấy gã dần tỉnh táo lại, ánh mắt liền sâu thêm mấy phần.

“Làm bẩn thanh danh Ai gia, các ngươi đáng bị đánh. Hừ, từng người trong các ngươi đều giả ngu trước mặt Ai gia, cái này không phải, cái kia không biết. Ai gia cũng chẳng biết là ai làm. Giao hết cho Vệ chủ ty xử lý đi.”

Nàng ta nhìn về phía Vệ Tranh, dáng vẻ đầy tin tưởng.

Vệ Tranh chắp tay lĩnh mệnh, đứng dậy, ánh mắt lành lạnh quét về phía Phương Phúc Tài.

“Phương công công là người thế nào, trong lòng hạ quan tự biết. Nhưng hiện tại có người làm chứng nói công công sai khiến, e là... phải mời công công đi một chuyến cùng hạ quan rồi?”

Phương Phúc Tài mặt co giật liên tục, miệng kêu oan ầm ĩ.

Bùi Quyết không nói gì, thần sắc lạnh lẽo, sắc bén như lưỡi dao.

Lý Tang Nhược lén nhìn hắn một cái, lòng run rẩy.

Vệ Tranh trầm giọng:

“Người đâu, mời công công.”

Phương Phúc Tài kêu trời kêu đất, bị người của Địch Kỵ Ty dẫn đi.

Lý Tang Nhược ngồi đó, bên cạnh có lò sưởi, vậy mà vẫn cảm thấy lạnh, lạnh đến không nơi nương tựa.

Đêm tối đậm dần.

Trên đường từ Cù Dự về Xuân Chừng quán, Phùng Vận ngồi xe, Bùi Quyết cưỡi ngựa, hai người cách nhau một khoảng không gần không xa, không ai mở miệng.

Suốt quãng đường, chỉ nghe thấy tiếng của Phù Dương Cửu vang lên.

Y vốn là người nhiều lời, gặp chuyện thế này càng không nhịn được, luôn muốn nói thêm mấy câu.

Đáng tiếc, không ai chịu nghe y.

Bùi Quyết bế Phùng Vận lên xe ngựa xong thì không nói nửa câu, không chỉ đối với y lạnh mặt, mà với Phùng Vận cũng dường như thiếu đi điều gì đó.

Phùng Vận có lẽ vì trong người khó chịu, cũng chẳng nói gì, hai phu thê trầm mặc đến mức khiến người ta rợn người.

Loading...