Trường Môn Hảo Tế Yêu - Chương 444
Cập nhật lúc: 2025-05-08 15:20:13
Lượt xem: 22
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/6KrnjYynG1
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Tựa như có người bất ngờ chọc thủng tấm giấy cửa sổ mỏng tang, mơ hồ mà ngăn cách giữa hai người.
Phùng Vận mơ hồ cảm thấy hưng phấn, nhận ra cơ thể Bùi Quyết đang căng c.h.ặ.t, lại thấy mình đúng là… điên mất rồi.
Bức ép hắn phải tỏ rõ lập trường trước mặt người cũ, với hắn mà nói có khi còn khó chịu hơn cả cái c.h.ế.t.
“Thần không có ý đó.”
Bùi Quyết lạnh lùng nói, thân hình cao lớn đứng vững như núi.
“Thần một lòng trung thành với triều đình, tuyệt không hai lòng, càng chưa từng phụ lòng tiên đế gửi gắm. Không biết điện hạ vì sao lại nói lời như vậy?”
“Ngươi…”
Là giả vờ không hiểu sao?
Lý Tang Nhược nói: “Nếu đã trung thành, cớ gì trái ý Ai gia?”
Bùi Quyết đáp: “Thần không phải Vệ Tranh, lại càng không phải Tống Thọ An. Tiên đế phó thác cô nhi cho thần, thần phụng chỉ phò quốc, trung với quốc sự, không phải chuyện phòng the.”
Sắc mặt Lý Tang Nhược lập tức biến đổi.
“Ngươi nói gì?”
Bùi Quyết lạnh lùng nhìn nàng ta: “Thần đã cưới thê tử, phu thê hòa thuận. Nếu điện hạ chịu ban phúc, thần tất ghi nhớ di ngôn của tiên đế, vì Đại Tấn trấn thủ biên cương, phò tá xã tắc, tận tâm tận lực vì triều đình. Còn nếu điện hạ không chịu…”
Lý Tang Nhược đột nhiên lệ tuôn như mưa: “Ta không chịu thì ngươi muốn thế nào?”
Bùi Quyết: “Không làm được lương thần, thì làm tội thần.”
Thân hình Lý Tang Nhược khẽ lảo đảo, vẻ không thể tin nổi.
Nàng ta gắt gao nhìn vào đôi mắt đen tuyền của Bùi Quyết, thế mà vẫn không sao nhìn thấu được.
“Tướng quân đã nghĩ kỹ? Không cần phúc trạch cho con cháu, không cần lưu danh sử sách, cam nguyện vì một nữ nhân mà bị coi là nghịch thần phản tặc, làm chuyện đại nghịch bất đạo?”
Bùi Quyết nhìn nàng ta chằm chằm, từng chữ nặng như đá:
“Không phải phản loạn, là cần vương (giải cứu vua).”
Lời hắn nói gần như không mang chút tình cảm, thô lỗ mà bất kính.
Như thể xé toang lớp da mặt c.uối cùng của Lý Tang Nhược, phơi bày ra trước thiên hạ.
Môi nàng ta khẽ run: “Bùi lang, lòng ngài thật tàn nhẫn.”
Bùi Quyết: “Thần lời đã hết, đi hay ở, xin điện hạ định đoạt.”
Lý Tang Nhược cổ họng đắng ngắt, như bị xé toạc, khô khốc đến đau, cơn đau xuyên thấu đến tứ chi bách hài, muốn nôn mà không thể nôn ra được.
Chính khoảnh khắc ấy, nàng ta mới thật sự hiểu, phụ thân nói không sai.
Một vị đại tướng quân nắm trọng binh trong tay, lại có tài thao lược kiệt xuất, dũng mãnh thiện chiến, chính là một con sư tử đực ăn thịt người.
Không thể hy vọng hắn sẽ trung nghĩa với ai.
Trung nghĩa là thứ có thể thay đổi.
Một khi hắn không chịu làm thần tử dưới váy nàng ta, không chịu phục vụ cho Lý gia, thì chỉ có thể tìm cách diệt trừ.
Bằng không, ắt thành hậu họa.
“Đi đi.”
Lý Tang Nhược thuận tay ném chuỗi hạt trầm hương vào giỏ tre, giọng lạnh lùng quái gở, song trên mặt lại lộ ra một nụ cười nhàn nhạt.
“Thấy tướng quân và phu nhân ân ái như thế, Ai gia cũng mừng thay. Dù sao thì tướng quân nay cũng đã thành gia lập thất, tránh cho những lời gièm pha trong kinh thành, rằng Ai gia làm lỡ dở tướng quân cả đời…”
Lời này khiến người nghe rất khó chịu, nhưng lại không bắt bẻ được gì.
Cũng đồng nghĩa với việc nàng ta đã đưa ra lập trường, chúc phúc cho Bùi Quyết, để hắn làm lương thần, chứ không phải tội thần.
Phùng Vận cảm thấy, vẫn là Lý Tang Nhược lúc tỉnh táo mới giống một đối thủ thật sự.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/truong-mon-hao-te-yeu/chuong-444.html.]
Còn cái dáng vẻ vừa rồi, gần như quỳ gối, khóc lóc cầu xin sủng ái, thật chẳng ra thể thống gì.
“Thần tạ điện hạ.”
Bùi Quyết xưa nay nói chuyện luôn ngắn gọn dứt khoát.
Hắn không muốn tiếp tục dây dưa với Lý Tang Nhược, lại càng không muốn để Phùng Vận âm thầm xem trò vui, liền dứt khoát ôm nàng bước qua bên cạnh Lý Tang Nhược, bước qua bậc cửa.
Không xa phía trước, là vài ba sứ thần và tùy tùng tụm lại.
Thao Dang
Tâm lý con người vốn thích xem náo nhiệt, mặc kệ bề ngoài có nghiêm túc chừng nào, lời lẽ có đứng đắn ra sao, trong lòng kỳ thực đều mong chờ được chứng kiến trò cười của người khác, muốn biết phu nhân của Đại tướng quân có thật sự tư thông với Vệ Tranh hay không…
Ai ngờ được, lại thấy một màn thế này?
Thái hậu thất thố mất khống chế, nói gì trong phòng thì bên ngoài không nghe rõ, nhưng âm điệu ai oán thế kia cũng đã sớm khơi dậy lòng hiếu kỳ của mọi người.
Ai nấy đều nghiêm mặt chờ đợi, đợi đến khi Bùi Quyết ôm Phùng Vận ra khỏi phòng, lập tức vây lên chào hỏi, thăm dò:
“Phu nhân không sao chứ?”
“Làm phiền các vị quan tâm, không việc gì.”
Bùi Quyết giấu gương mặt Phùng Vận trong áo choàng, đi thẳng qua giữa đám người.
Không ngờ Phùng Vận hoàn toàn không muốn yên phận, từ trong áo choàng thò ra gương mặt phơn phớt men say, ngay trước mặt bá quan, nàng bỗng chỉ tay về phía gian phòng kia:
“Phu quân… căn phòng thay y phục đó… bên trong có cửa… cửa trong cửa… giống như mê c.ung bí đạo ấy…”
Nàng nói một cách ngây thơ dễ thương.
Mọi người chỉ nghĩ nàng say rồi, không nhận rõ phương hướng, toàn nói mớ.
Có người bắt đầu bật cười khe khẽ.
Phùng Vận lại nói tiếp: “Th.i.ế.p không tự ý chạy bậy đâu, là c.ung nữ trong vườn dẫn th.i.ế.p vào. Bên trong căn phòng ấy thông với một phòng khác, th.i.ế.p muốn quay lại thì cửa đã bị khóa trái, không ra được… th.i.ế.p chỉ còn cách tiếp tục đi sâu vào… trong phòng còn đốt hương, khiến đầu óc người ta choáng váng, từ từ mất đi ký ức… mãi cho đến khi phu quân tìm được th.i.ế.p…”
Nàng nói loạn cả lên, tưởng chừng là lời rượu vớ vẩn, nhưng thông tin lại cực kỳ đầy đủ.
c.ung nữ trong vườn đưa nàng vào phòng thay y phục.
Nàng muốn ra, cửa lại bị khóa trái.
Giữa chừng rốt c.uộc đã xảy ra chuyện gì?
Mọi người càng nghe càng tò mò.
Cái vụ “mất tích” kỳ quái này rốt c.uộc là thế nào?
Vệ chủ ty rốt c.uộc đã đi đâu?
“Vận nương.” Bùi Quyết không muốn để Phùng Vận bị người đời chỉ trỏ nơi công khai. Dù là vì lý do gì, hắn cũng không muốn nàng mất thể diện.
“Về rồi nói sau.”
“Phu quân…” Phùng Vận từ đầu đã mượn ba phần men rượu để làm loạn bảy phần thật, sao có thể lui bước vào lúc này?
Huống hồ nàng vốn không hề để tâm đến mặt mũi.
Không cần thể diện, mới có thể xé nát thể diện của Lý Tang Nhược.
“Ngài không tin th.i.ế.p?” Nàng cắn môi dưới, giữa tiếng xì xào của đám đông và cơn gió đêm lạnh lẽo, nhẹ nhàng vòng tay qua cổ hắn, giọng ủy khuất đến tận cùng:
“Phu quân, có người muốn hại th.i.ế.p… là thật đó…”
“Th.i.ế.p khó chịu lắm… nếu không phải ngài đến kịp… thì không biết sẽ xảy ra chuyện gì rồi…”
Cổ họng Bùi Quyết khẽ lăn lên xuống.
Hắn không muốn nàng mang tiếng xấu.
Thế nhưng trong mắt Phùng Vận, lại có ánh sáng lấp lánh.
Nàng muốn.