Trường Môn Hảo Tế Yêu - Chương 346

Cập nhật lúc: 2025-03-31 11:15:40
Lượt xem: 24

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/LZgPqoVWv

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Tần Đại Kim thấy nàng nói rất bình tĩnh, không giống như đang giả vờ từ chối, đến mức lưng ông ta cứng đờ vì ngượng ngùng.

Ông ta nghi ngờ có lẽ hôm qua mình nói năng không đúng mực, khiến tướng quân và phu nhân xảy ra xích mích, nên mới làm tướng quân đột nhiên thay đổi ý định, đem mười hai rương sính lễ trả về, sau đó đích thân chạy đến Phù Dương tìm quân Hổ Bôn để xin vật tư.

Thao Dang

Vì thế, phu nhân mới nói ra những lời này.

Nữ nhân lòng dạ hẹp hòi, nhất định là đang giận dỗi với tướng quân rồi.

Tần Đại Kim tự nhận mình biết nhìn sắc mặt đoán ý người, thế nhưng nụ cười trên mặt Phùng Vận lại khiến ông ta không sao đoán nổi, càng không rõ nàng rốt c.uộc nghĩ gì, sao dám mang đồ về nữa đây?

"Không không không không."

Ông ta liên tục xua tay, như thể đang cầm phải khoai lang bỏng tay.

“Tướng quân nói rồi, từ nay về sau mọi chuyện trong nhà do phu nhân quyết định. Ta không thể làm chủ thay tướng quân, cũng không dám làm chủ thay tướng quân."

Dứt lời, ông ta còn khom người thật sâu với Phùng Vận.

"Thuộc hạ còn có quân vụ phải xử lý, xin cáo từ trước."

Tần Đại Kim bước đi rất nhanh, dẫn người xông thẳng vào màn mưa mà chẳng buồn ngoảnh lại.

Phùng Vận nhìn đống đồ chất đầy trước mặt cùng sổ sách chồng chất, nhất thời không rõ trong hồ lô của Bùi Quyết đang bán thuốc gì.

Áo ấm mới là việc cấp bách nhất...

Bùi Quyết đã đem đồ trả lại, vậy định lấy gì để bù đắp khoảng trống này đây?

Hiện tại, quân Bắc Ung khoảng mười hai vạn người, đang chiếm đóng Ngọc Phố, Vạn Ninh, An Độ, Tín Châu. Do khôi phục dân sinh sau chiến tranh, rất nhiều loại thuế tạp được miễn trừ, do trong tay bách tính cũng chẳng dư dả gì.

Nếu triều đình không c.ung cấp viện trợ, thì chừng đó quân sĩ chẳng thể nuôi nổi. Nếu muốn dựa vào đất để tự nuôi quân, thu thuế từ dân chúng thì e rằng mối quan hệ quân - dân vừa mới dịu lại sẽ lại nảy sinh mâu thuẫn, mọi công sức ổn định ban đầu coi như đổ sông đổ biển.

Phùng Vận bỗng thấy của cải và sổ sách trước mặt nặng tựa ngàn cân.

---

Buổi chiều trời quang, Thuần Vu Diễm từ Tịnh Châu trở về.

Quả nhiên không ngoài dự đoán của Phùng Vận, Tiêu Trình không phản đối chuyện tu sửa Hòa Nghị Quán, lại còn đồng thời bỏ tiền ra.

Nhưng Thuần Vu Diễm lại ngấm ngầm nhắc nhở: "Hình như Hoàng đế nước Tề có chút nghi ngờ nàng..."

Phùng Vận nhướn mày: "Nghi ngờ ta chuyện gì?"

Thuần Vu Diễm cười khẽ: "Nghi ngờ một Phùng Thập Nhị như nàng sao lại có bản lĩnh ấy. Ban đầu ngài ấy còn tưởng là Bùi Quyết ngầm giở trò, ta phải hết lời giải thích mới khiến ngài ấy tin rằng đúng là nàng tự mình đứng ra lo liệu."

Lại muốn nhận công nữa sao?

Phùng Vận khẽ hừ cười một tiếng.

"Thế tử yên tâm, phần lợi nhuận nên có của ngài sẽ không thiếu đâu."

Thuần Vu Diễm mỉm cười: "Đương nhiên, giữa chúng ta chẳng cần phân biệt quá rõ ràng như vậy..."

"Thì đúng thế." Phùng Vận mím môi, thản nhiên nói: "Hiện tại ta có một vụ làm ăn tốt, không biết thế tử có hứng thú không?"

Thuần Vu Diễm là một thương nhân, có lợi nhuận thì hắn chẳng bao giờ từ chối.

Chỉ là hắn vạn vạn không ngờ rằng, vụ làm ăn tốt của Phùng Vận lại là sính lễ của Bùi Quyết. Không đổi tiền bạc, không đổi đất đai, mà đổi lấy vải vóc và bông xơ.

Những thứ này đều là nguyên liệu may áo ấm.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/truong-mon-hao-te-yeu/chuong-346.html.]

Phùng Vận đã nghĩ thông suốt, Bùi Quyết có lẽ vì nàng tìm tới đòi tiền mà ngại đem sính lễ đi đổi lấy áo ấm, nên mới trả lại. Nhưng suy cho cùng, hắn vẫn cần áo ấm để ổn định lòng quân.

Nếu nàng không muốn nợ ân tình này, thì chi bằng thuận theo ý hắn luôn.

"Vụ làm ăn này sẽ không để thế tử lỗ vốn đâu." Phùng Vận đại khái tính toán giá cả, lại nói: "Làm ăn chung, đôi bên cùng có lợi, thế tử nghĩ sao?"

Thuần Vu Diễm nheo mắt, khẽ cười.

"Phùng Thập Nhị à, nàng thật biết tính toán cho Bùi Quyết đấy. Tính toán gì vậy?"

"Không phải vì hắn, mà là vì chính ta." Phùng Vận khẽ cười nói, "Ta và tướng quân cùng chung lợi ích, cùng vinh thì cùng vinh, cùng bại thì cùng bại. Nếu quân Bắc Ung không ổn, Bùi Quyết ngã xuống, ngươi nghĩ ta sẽ còn được bao nhiêu vinh hoa phú quý?"

Đúng vậy.

Nghe tin Bùi Quyết đi Phù Dương nghênh giá, trong lòng Phùng Vận có chút bất an, nhưng chưa đến mức khiến nàng mất đi lý trí.

Chuyện tranh sủng với Lý Tang Nhược, nàng sẽ không làm thêm lần nữa.

Càng không thể đắm chìm trong tình cảm nam nữ.

Việc cấp bách lúc này là giúp Bùi Quyết giữ vững hậu cần, không để triều đình Tấn quốc và Lý Tang Nhược gây khó dễ. Chỉ có như vậy mới có cơ hội chia rẽ bọn họ, khiến họ ly tâm ly đức, từ đó nàng có thể lợi dụng.

Món nợ này, sớm muộn gì cũng sẽ tính với Lý Tang Nhược.

Chờ vượt qua kiếp nạn này, sớm muộn cũng phải thanh toán rõ ràng.

Tất nhiên, nếu Bùi Quyết vẫn còn tình cảm với họ Lý, nàng cũng có thể thành toàn cho họ, chờ đại sự thành công, nàng sẽ để bọn họ cùng nằm trong một cỗ quan tài.

Thuần Vu Diễm hoàn toàn không biết nàng đang nghĩ gì.

Có thể đoán được chăng? Cùng lắm chỉ là nữ lang vì sinh tồn mà tính toán.

Vì thế, hắn nheo mắt, buông lời đầy ẩn ý.

"Nàng sợ gì chứ? Không có Bùi Quyết, nàng vẫn còn Thuần Vu Diễm này."

Phùng Vận cười khẽ, nhẹ nhàng phất tay áo, thản nhiên nói:

"Thế tử thu hồi mấy lời này đi. Ngươi và ta đều là người thẳng thắn, chẳng cần vì chút thể diện mà bày đặt những lời hoa mỹ. Chi bằng thực tế một chút, cứ thẳng thắn bày ra lợi ích của đôi bên, lấy sở trường của mỗi người, cùng hợp tác phát triển, đôi bên cùng có lợi, ngươi thấy sao?"

Thuần Vu Diễm nhìn nàng bằng ánh mắt lạnh lùng, khóe môi cong lên thành nụ cười.

"Nàng nói đúng." Giọng nói trầm thấp xen lẫn tiếng cười, nhưng cảm xúc trong đôi mắt đẹp kia lại như một giếng cạn sâu thẳm, khó mà đoán biết.

"Phùng Thập Nhị, nàng quả thực biết nhìn người. Tìm ta, xem như đã tìm đúng người rồi. Vải vóc, bông đay, ta đều có. Thậm chí, ta có thể giúp nàng sắp xếp xưởng may, c.ung cấp áo ấm mùa đông. Nàng muốn gì, ta đều có thể lo liệu. Nhưng nàng thì có gì để cho ta?"

Phùng Vận thu lại ánh mắt, lạnh lẽo như sương, "Làm ăn với ai mà chẳng là làm? Chỉ cần có lợi, thế tử còn muốn thêm gì nữa?"

Thuần Vu Diễm cười nhạt, với dáng vẻ lười biếng đầy mê hoặc, hắn nhìn nàng, nói:

"Đưa tay ra."

Phùng Vận nheo mắt, "Làm gì?"

Thuần Vu Diễm nhướn mày, "Đưa ra."

Phùng Vận mím môi nhìn hắn, không nhúc nhích. Thấy vậy, Thuần Vu Diễm dứt khoát nắm lấy tay nàng, mở lòng bàn tay ra, nhìn chăm chú vào những đường chỉ tay như một thầy tướng số.

Tay hắn thon dài, trắng trẻo, làn da mịn màng, có thể thấy được bình thường được chăm sóc rất kỹ, nhưng lại quá lạnh. Bị hắn nắm lấy tay, Phùng Vận cảm giác như bị rắn quấn c.h.ặ.t, khiến nàng cau mày lại.

"Thế tử nhìn ra được gì rồi? Ta bao giờ thì phát tài đây?"

Loading...