Trường Môn Hảo Tế Yêu - Chương 340
Cập nhật lúc: 2025-03-26 20:58:24
Lượt xem: 12
Phùng Vận lúc này đã giấu mặt sau tấm rèm.
"Nói với Diệp thị vệ, cẩn thận một chút."
Tiểu Mãn khẽ đáp một tiếng, rồi ngồi lên càng xe phía ngoài, nói nhỏ với Diệp Sấm xong mới quay lại.
Đại Mãn thấy Phùng Vận trầm ngâm không nói gì, bèn hỏi: "Nữ lang có cảm thấy những người kia có vấn đề không?"
Phùng Vận lắc đầu, nửa khép mắt lại nói: "Dạo này, Minh Tuyền nhất định sẽ trở thành nơi lắm chuyện thị phi, đề phòng chút cũng không thừa."
Đại Mãn khẽ vâng một tiếng.
Chợt nàng ta nói: "Trong đám người đó, nô tỳ thấy có một người trông rất quen mặt..."
Phùng Vận mở mắt nhìn nàng ta, không nói một lời.
Đại Mãn bị ánh mắt ấy nhìn đến căng thẳng.
Nàng ta ngày càng không đoán được tính khí và thái độ của chủ nhân. Nhưng có một điều nàng ta biết rõ, Phùng Vận không hoàn toàn tin tưởng nàng ta, thậm chí có phần đề phòng, nhưng cũng không cố ý làm khó dễ mà vẫn giữ nàng ta ở bên như với Tiểu Mãn vậy...
Đại Mãn đè nén cảm giác bất an xuống, cúi đầu nói:
"Nô tỳ có một người di mẫu, năm xưa gả cho một người quan phu (góa vợ). Người quan phu đó có hai nhi tử, nô tỳ từng gặp hai lần, sau nghe nói bọn họ đã đi tòng quân. Khi nãy dường như người đó ngồi ở đằng kia..."
Phùng Vận hỏi: "Ngươi không nhìn nhầm chứ?"
Đại Mãn cắn môi, vừa gật đầu lại vừa lắc đầu.
"Đã nhiều năm không gặp, nô tỳ không dám chắc chắn."
Thao Dang
Phùng Vận lại nhìn sang Tiểu Mãn. Tiểu Mãn ngơ ngác nhìn nàng, rồi lại nhìn Đại Mãn, lắc đầu.
Đại Mãn nói: "Năm đó Tiểu Mãn còn nhỏ, chắc là không có ấn tượng gì rồi."
Phùng Vận khẽ ừ một tiếng, "Ta hiểu rồi."
Nếu như không nhìn nhầm, thì có nghĩa là quân Tề đã sớm cài người vào trấn Minh Tuyền, trà trộn vào đám dân thường nơi đây...
Tiêu Trình là kẻ tuyệt đối không dễ dàng bỏ qua mọi chuyện.
Cái bạt tai đánh vào mặt hắn, hắn có thể ghi nhớ cả đời, sao có thể dễ dàng buông tha cho bọn họ được chứ?
Phùng Vận khẽ cười, khóe môi khẽ cong lên.
"Người đông thì vui mà."
~~~~~~~~~
Phùng Vận: Tướng quân thật là oan ức quá, vậy mà lại bị người ta nói thành kẻ đoạt vợ người khác...
Thuần Vu Diễm: Oan ức gì chứ? Cứ cười trộm đi thôi. Bản thế tử ngày nào cũng muốn làm kẻ đoạt vợ người khác đây này!
Ngao Thất: Đưa tay xin phép tham gia!
Tiêu Trình: Mất mặt quá! Đổi lại là ta... làm phu phụ cũng chẳng tệ.
Ôn Hành Tố: "Chén tạc chén thù vui hỉ hả, đèn mờ đối ẩm chuyện xưa nay." Tình cảm nam nữ sao có thể lâu bền như tình cảm huynh muội được? Cho nên... ta cũng muốn làm kẻ đoạt vợ người khác.
~~~~~~~~~
188- Đòi tiền đòi vật.
Văn Điền thúc dẫn theo thước dây, dụng cụ đo đạc, hai người thợ ở bên cạnh đo đạc, một người ghi chép. Thời gian gấp rút, mọi người đều chăm chỉ làm việc.
Phùng Vận dẫn theo Khải Đại lang tới, đứa nhỏ này nhanh nhẹn chẳng giống con ruột của Khải Bính chút nào. Hắn đi theo Phùng Vận, mở miệng là "ta", nhìn thì chất phác, nhưng làm việc lại rất nhanh nhẹn.
Phùng Vận đưa hắn đi một vòng quanh khu vực, sau đó dặn dò:
"Tiểu Châu, ngươi giúp ta làm một việc."
Khải Đại lang thích nhất là được theo nữ lang làm việc, vừa thấy nụ cười dịu dàng của nữ lang, trong mắt liền sáng rực lên, biết ngay sẽ có chuyện tốt.
Hắn vội vàng khom người hành lễ: "Nữ lang cứ dặn dò."
Phùng Vận nói: "Ngươi thấy mảnh đất trước mặt này không?"
Khải Đại lang gật đầu: "Tiểu nhân có nghe nói rồi, nơi này sẽ xây Hòa Nghị Quán."
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/index.php/truong-mon-hao-te-yeu/chuong-340.html.]
Phùng Vận nói: "Ngươi đi hỏi thăm, tìm Lý chính mua một ít đất hoang trong thôn. Mười mẫu cũng được, trăm khoảnh cũng không ngại."
Khải Đại lang vô cùng khó hiểu.
"Nữ lang mua đất làm gì? Đất trong điền trang Trường Môn của chúng ta còn trồng không hết mà."
Phùng Vận khẽ mỉm cười:
"Ngươi chỉ cần đi dò hỏi là được. Ngoài việc hỏi xem có đất hoang không, nhớ hỏi thêm cả giá, còn những chuyện khác thì không cần bận tâm."
Khải Đại lang xưa nay luôn nghe lệnh, nhận được chỉ thị liền lập tức đi ngay.
Đợi khi Phùng Vận làm xong việc bên này thì hắn đã trở về.
"Có đất hoang, giá cũng không đắt, nhưng tiểu nhân nghe người trong thôn nói, sau khi quân Bắc Ung chiếm được Tín Châu, ai nấy đều bảo sắp đánh giặc, rất nhiều người đã thu dọn đồ đạc chạy xuống phía nam lánh nạn. Nếu chúng ta mua đất, e là cũng chẳng tìm được ai để canh tác…"
Phùng Vận mỉm cười:
"Không sao."
Khải Đại lang càng không hiểu nổi ý định của nữ lang, nhưng nàng đã nói được thì nhất định là được. Hắn hỏi:
"Vậy tiểu nhân đi đặt cọc trước nhé?"
"Không vội." Phùng Vận đáp: "Vẫn chưa đến lúc."
Khải Đại lang càng thêm khó hiểu.
Trên đường trở về Tín Châu, hắn vẫn còn mãi đăm chiêu suy nghĩ.
Hắn là hài tử rất thích nghĩ ngợi, không hiểu rõ thì chẳng yên lòng. Mấy lần định mở miệng hỏi Phùng Vận, nhưng thấy nàng nhắm mắt dưỡng thần nên lại không dám lên tiếng.
Mãi đến khi về tới Xuân Chừng quán, xuống xe ngựa, nữ lang mới mở mắt nhìn hắn.
"Có gì muốn hỏi thì cứ hỏi đi."
Mặt Khải Đại lang nóng bừng. Bị nữ lang nhìn thẳng bằng đôi mắt trong veo như vậy, cảm giác xấu hổ vì bị nhìn thấu lòng dạ lại trỗi dậy.
"Nữ lang sao lại hiểu biết mọi chuyện như thế ạ?"
Phùng Vận cười nói:
"Thế này đi, sáng mai ngươi mang sổ sách lại đây, ta sẽ nói rõ với ngươi. Nhớ là trong sổ có bao nhiêu khoản tiền có thể linh động được thì đều phải thống kê ra hết."
Mắt Khải Đại lang sáng lên, vội vàng cúi đầu hành lễ thật sâu.
"Tiểu nhân hiểu rồi."
Đại Mãn và Tiểu Mãn đi theo Phùng Vận suốt dọc đường, nhìn thấy mọi việc cũng đầy thắc mắc như Khải Đại lang.
Tiểu Mãn hỏi:
"Nữ lang rốt cuộc định mua đất để làm gì vậy ạ?"
Phùng Vận liếc nàng một cái:
"Đi chuẩn bị nước đi, chủ nhân nhà ngươi muốn tắm rồi."
Nàng rất ưa sạch sẽ, mỗi lần ra ngoài về là lại muốn ngâm mình thật lâu, tắm rửa sạch sẽ rồi thoải mái nằm xuống ôm Ngao Tử...
---
Mưa liên tục suốt hai ngày, trời Tín Châu lại càng thêm rét buốt, dường như còn lạnh hơn mấy năm trước. Binh lính ra ngoài tuần tra đều phải hà hơi vào tay, rồi dậm chân mấy cái, kèm theo vài câu mắng trời mắng đất...
Thời tiết thế này, không nghi ngờ gì nữa, càng khiến khả năng đạt được thỏa thuận nghị hòa thêm phần chắc chắn.
Lạnh quá, chẳng có binh lính nào muốn đánh trận cả.
Khi Bùi Quyết bước vào trại lính, mấy tên lính đang co ro bên bếp lửa sưởi ấm, run rẩy từng cơn, trông ai nấy đều rét cóng cả rồi.
Không ngờ Đại tướng quân lại bất ngờ xuất hiện trước mặt, bọn họ sợ đến tái cả mặt.
"Đại tướng quân tới!"
"Đại tướng quân..."
Lúc canh gác mà lại trốn đi sưởi ấm, trong lòng ai nấy đều nghĩ lần này mình tiêu đời rồi.
Nào ngờ Bùi Quyết chỉ khẽ nhíu mày.