Trước Là Tiểu Nhân, Sau Là Quân Tử - Chương 7.3: Tình cảm nam nữ bắt đầu từ việc mượn sách.

Cập nhật lúc: 2025-08-12 15:55:02
Lượt xem: 2

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/1LSDbmDgYF

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Ngụy Nhất nghĩ, giữa Tô Thích và Trâu Tướng Quân rõ ràng hiềm khích, nhưng Tô Thích đại lượng hơn Trâu Tướng Quân nhiều, trong lòng càng thêm ngưỡng mộ.

“Điểm đối với các ý nghĩa gì cả, nhưng đối với em, nó là tất cả! Chỉ điểm mới thể chứng minh rằng em đang sống... Anh Tô, ban nãy em ngoài cổng trường, vẫn thấy áp lực lớn đến nỗi toát cả mồ hôi...”

Người Ngụy Nhất càng lúc càng nóng, giọng cũng trở nên mơ hồ.

Tô Thích vẻ đầy lo lắng, ngờ rằng cô sốt cao và bắt đầu nhảm.

Tô Thích tới hiệu thuốc thì dừng xe. Anh xuống xe mua thuốc, cầm cốc nước ấm cho Ngụy Nhất uống. Anh cởi áo khoác của khoác lên Ngụy Nhất, đó, một tay đặt vô lăng, tay đặt trán Ngụy Nhất, vỗ nhè nhẹ giống như một cha, , như mùa xuân, như ngọn gió mát bên hồ, còn cả ánh nắng nữa... Nếu cô rằng, một năm , cô sẽ gặp Tô Thích, thì cô của năm , nhất định sẽ cảm thấy điểm bộ sinh mệnh của , nhất định sẽ một ước vọng khác sinh động hơn nhiều.

Ngụy Nhất uống xong viên thuốc cảm, thấy mệt mỏi, liền ngoẹo đầu sang một bên ngủ . Khi tỉnh , thấy nhễ nhại mồ hôi, xe của Tô Thích cũng đậu ngay tòa nhà ký túc xá, điều hòa nóng đang bật ở chế độ to nhất.

Tô Thích đánh thức Ngụy Nhất, đôi mắt lá răm quyến rũ đang chăm chú cô đầy lo lắng, thấy cô tỉnh dậy, vội vàng đưa tay sờ thử lên trán cô, vẻ căng thẳng mới dịu đôi chút:

“May quá, loại thuốc nhạy thật, toát mồ hôi là hết sốt ngay. Tối nay em về phòng, nhớ đắp thêm chăn nhé!”

Ngụy Nhất thấy khuôn mặt khôi ngô trắng ngần như ngọc của Tô Thích đang ghé sát mặt như , suýt nữa thì sặc nước bọt, cô ngay ngắn , ngượng ngùng túm mái tóc, hì hì xin cẩn thận nên ngủ quên mất. Sau đó vội túm vạt áo lên lau nước dãi đang vương mặt.

Đang lau nửa chừng, cô chợt cảm thấy vạt áo hết sức quen thuộc nhưng áo của , bây giờ mới phát hiện đang khoác áo khoác của thiên thần họ Tô. Thấy thiên thần chỉ mặc mỗi áo len, đôi mắt hấp háy , cô vô cùng áy náy, liền lè lưỡi, nở một nụ nịnh bợ trả áo khoác cho Tô thiên thần.

Tô Thích : “Em mới đỡ cảm, nên gió lạnh”. Anh kiên quyết yêu cầu Ngụy Nhất khoác áo .

Ngụy Nhất đoán chắc chắn thiên thần thích sạch sẽ, chê áo khoác nước dãi của cô vấy bẩn, cô giặt sạch mới trả cho . Nghĩ , cô bèn vui vẻ đồng ý.

Vừa bước chân phòng thì đúng lúc ký túc cúp điện. ba cô bạn cùng phòng hổ danh là những tên cầm đầu trong đám săn tin của trường, trong giây phút ngắn ngủi khi điện cúp, họ còn nhận áo khoác Ngụy Nhất chính là chiếc áo mà hôm nay Tô Thích mặc, là ba cô thi hét toáng lên.

Ba bọn họ vốn cuộn tròn trong chăn lúc bấy giờ đều lồm cồm bò dậy, nhảy từ giường xuống đất, thi lắc mạnh Ngụy Nhất trong bóng tối:

“Cậu thành công , thành công ! Tất cả mối tình đều bắt đầu từ việc mượn sách! Có cơ hội mượn sách, sẽ cơ hội để trả ! Mượn quần áo cũng giống như !”

Sau đó, ba cô bạn xông lên trong tư thế của kẻ cướp, lột ngay chiếc áo khoác mà Ngụy Nhất đang mặc .

Ngụy Nhất vốn đang sốt, giờ lắc qua lắc tới mức chóng hết cả mặt. Phải khó khăn lắm cô mới tỉnh táo , thấy ba cô bạn cùng phòng châm nến lên, nước mắt lưng tròng, ngừng sờ sờ nắn nắn chiếc áo khoác. Trông giống như con hắc hùng tinh khi lấy chiếc áo cà sa của Đường Tăng trong phim Tây du ký .

Nguyệt Nguyệt :”Trời ạ, cuối cùng thì tớ cũng tận tay chạm thiên thần !”.

Như Như : “ đang mơ ư! Nhất định là đang mơ! Đình Đình, nhéo tớ một cái... Á! Cậu đúng là đứa xui xẻo! Nhẹ tay chút thôi! Nhéo thật ư? Đau quá!”.

Đình Đình : “Mùi hương tỏa từ quần áo của thiên thần thật kỳ diệu đến mức khó thể hình dung nổi! Những tầm thường thể phát mùi ngát hương như thế!”.

Trong phòng mấy cây nến cũng đều ba cô bạn đem châm lửa để ngắm nghía chiếc áo khoác hết, Ngụy Nhất đành mò trong bóng tối để rửa mặt, rửa nhủ thầm: “Chẳng đó là mùi bột giặt hiệu Tide ?”.

Ba cô bạn trong phòng thể chấp nhận việc mùi hương quần áo của thiên thần là thứ mùi của loại bột giặt bình dân , tất cả đều tình nguyện cho rằng đó nhất định là mùi hương cơ thể Tô Thích, do hoóc môn tiết .

Ngụy Nhất đang ốm, tinh thần uể oải, rửa ráy xong liền trèo lên giường , quên dặn dò vài câu:

“Mấy cẩn thận một chút, áo giặt sạch sẽ xong còn trả cho nữa đấy.”

Còn hết câu, liền thấy ba cô bạn nhất loạt hét lên: “A! Mẹ ơi!”, “Tròi ơi! Bén lửa !”, “Oh, My Lady GaGa! Mau dập lửa !”. Hóa cây nến đổ lên chiếc áo khoác của Tô Thích. Mọi tận mắt thấy chiếc áo đang bén lửa nhưng đều ánh sáng chói lọi của ngọn lửa cho phát hoảng, lâu mới kịp định thần , nỗ lực dập lửa của ba , chiếc áo cháy rụi, chỉ để một lỗ thủng đen sì to bằng nắm đ.ấ.m n.g.ự.c áo.

Nguyệt Nguyệt : “Lỗ thủng to thế , khuôn n.g.ự.c của thể lộ hết mất”.

Như Như : “Ngụy Nhất, nêu tin tài nghệ của tớ, tớ thể giúp , tin ?”.

Đình Đình : “Thôi , tài nghệ đó của cô, cầm đũa còn nổi nữa là”.

Ngụy Nhất từ giường lao vội xuống, cầm chiếc áo lên xem, nước mắt lập tức rơi lã chã: “Làm thế nào đây! Tô Thích nhất định sẽ bắt đền tớ!”.

Nguyệt Nguyệt là chị cả trong phòng, bình thường uy tín, cũng chút tài trí, những lúc quan trọng thường rối trí, ai khúc mắc gì đều tìm cô để xin lời khuyên, trong lúc , đều phó thác vận mệnh lận đận cho cô. Nguyệt Nguyệt quả phụ lòng mong đợi của , vuốt râu suy nghĩ một hồi, cuối cùng cũng đưa một phương pháp:

“Tốt nhất là bốn bọn góp tiền, đế cửa hàng Metersbonwe mua một cái mới để trả thiên thần.”

Ngay cả một m.á.u lên não chậm nhất như Như Như cũng tỏ vẻ nghi ngờ về ý kiến tồi đến tột đỉnh : “Cái áo khoác đúng là hiệu Metersbonwe ?”.

Nguyệt Nguyệt chống chế: “Đương nhiên! Mấy hôm tớ thấy lớp trưởng mặc mà, giống hệt chiếc áo , chỉ điều cỡ nhỏ hơn. Tớ hỏi , là hiệu Metersbonwe”.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/truoc-la-tieu-nhan-sau-la-quan-tu/chuong-7-3-tinh-cam-nam-nu-bat-dau-tu-viec-muon-sach.html.]

Mọi xong đều cảm thấy vui mừng. Ngụy Nhất cầm chiếc áo lên, ngây , thể chỉ một sự thật tàn khốc: “ mác áo ghi là PRADA”

Nguyệt Nguyệt miệt mài ghép hồi lâu cũng ghép chữ Meters Bonwe. Tới tận đêm khuya mới chợt bừng tỉnh, thảo nào thể ghép , hóa là chữ Baleno.

Ngụy Nhất nghĩ đó là hãng Baleno, mà cho rằng đó là hàng hiệu PRADA của Ý cơ, mua một cái mới để đền cho bây giờ. Vì lo Tô Thích trách tội, mấy ngày đó cô luôn tìm cách né tránh .

Cuối cùng, một đêm trăng nhiều gió, giờ tự học buổi tối, Ngụy Nhất và ba cô bạn cùng phòng Tô Thích đón đầu ở cổng của trường.

Ngụy Nhất thấy tìm đến tận đây, cũng nên tiếp tục né tránh nữa, thẳng vấn đề:

“Ờ ! Anh Tô, ha ha, đến lấy áo ? Em để ở ký túc xá, giặt sạch , nhưng thật may, bây giờ em việc gấp, nhất định lấy áo ngay bây giờ ?”

Theo dự đoán, với phong độ của Tô Thích, sẽ bao dung rằng: “Không cần ngay , đưa cũng ”. ngờ, Tô Thích nghiêm túc hỏi: “Muộn thế , còn việc gì nữa?”.

Ngụy Nhất kịp mở miệng thì Như Như - cô bạn thật thà nhất phòng nhanh nhảu cất cao giọng: “Bọn em ăn thịt dê nướng!”.

Tô Thích khẽ mỉm , : “Thế thì cũng cảm thấy đói , phiền khi cùng ? Anh sẽ mời!”.

Điều quả thực thể còn vui hơn sự kiện lớn năm 1997 Hồng Kông trở về với Trung Quốc, những cảm thấy phiền mà còn hò reo ầm ĩ. Chỉ riêng Ngụy Nhất, vì một việc sai trái nên trong lòng phiền muộn tới nỗi thể ngẩng đầu vui vẻ , cũng chẳng dám thẳng đôi mắt lá răm sáng long lanh của Tô Thích.

Chú bán thịt dê nướng uốn tấc lưỡi, tràng giang đại hải tiếng Tân Cương, những xiên thịt nướng xong thơm phức, tương ớt còn đang xèo xèo những miếng thịt dê nướng vàng ươm.

Tô Thích đói nhưng chỉ ăn một miếng mang tính tượng trưng Ngụy Nhất ăn. Đôi mắt hút hồn của Tô Thích đến nỗi Ngụy Nhất đỏ ửng mặt, giống y như hôm cô sốt cao . Tô Thích bèn hỏi:

“Cô bé, hết sốt ? Hôm đó dặn em về đắp chăn ấm cho thêm mồ hôi thì mới khỏi hẳn , em lời đấy?”

“À , khỏi từ lâu , về đến phòng, mồ hôi cũng túa nhiều”, Ngụy Nhất . Quả thực vì hôm đó chiếc “Baleno” bén lửa nên cô toát nhiều mồ hôi. Nhớ tới chiếc áo khoác của Tô Thích, Ngụy Nhất rầu rĩ.

Ăn thịt dê nướng xong, Tô Thích dạo cùng một lúc, Ngụy Nhất thầm nghĩ, chắc chắn đang nhớ đến chiếc “Baleno” của , bụng cô cồn cào như lửa đốt, khéo léo từ chối, nào ngờ ba cô bạn cùng phòng quá nhiệt tình, cứ bám lấy Tô Thích, kể những chuyện mà Ngụy Nhất gây lớp. Tô Thích đút hai tay túi quần, chăm chú lắng , mỗi xong, đều đầu Ngụy Nhất một cái, nửa yêu chiều nửa chế giễu.

Về đến ký túc, Ngụy Nhất thấy dù thế nào thì cũng chết, liền chạy phăm phăm lên lầu, ôm chiếc áo giặt sạch nhưng thủng một lỗ to n.g.ự.c chạy xuống.

Tô Thích ung dung gốc cây hoa quế đợi, thấy Ngụy Nhất chạy tới, liền : “Bé con, chạy chậm thôi, vội gì chứ!”.

Sau khi nhận lấy chiếc áo, tự nhiên đưa tay vuốt nhẹ mấy sợi tóc xòa trán cô.

Ngụy Nhất úp úp mở mở, ấp a ấp úng chỉ chiếc áo: “Sao kiểm tra xem đúng là chiếc ... À, gì nhỉ, ngộ nhỡ đánh tráo…”

Tô Thích sững sờ, đó liền mỉm dịu dàng “ chiếc ”.

Ngụy Nhất càng cúi gằm mặt xuống, kiên quyết : “Em... em khuyên nên xem , xem thật kỹ hãy khẳng định”.

Tô Thích lúc bây giờ mới cảm thấy điều gì kỳ lạ, giở chiếc áo xem, vô cùng sửng sốt - n.g.ự.c chiếc áo khoác hiệu PRADA màu đen chắp thêm một mảnh vá hình gấu trúc to bằng nắm tay. Rất lâu Tô Thích mới tìm giọng của , ngạc nhiên hỏi: “Em khâu ?”.

Ngụy Nhất vặn vẹo ngón tay, giọng như tiếng muỗi kêu, “ừm ừm” hai tiếng coi như thừa nhận.

“Đường kim mũi chỉ cũng tồi”, Tô Thích mỉm .

Lần đến lượt Ngụy Nhất sửng sốt, cô cứ tưởng Tô Thích sẽ nổi giận lôi đình, đáng giữ trọn hình ảnh của một thần tượng, thể khống chế bản những hành động thô bạo đối với phụ nữ, thì cũng tránh khỏi việc sẽ thốt lên vài câu thô lỗ kiểu như “ông mày” “bà cô già” gì đó chứ. Tô Thích những mỉm mà còn khen ngợi đường kim mũi chỉ của cô tồi nữa!

Nhận lời khen của Tô Thích, Ngụy Nhất càng sợ, bỏ chạy nên bừa một câu: “Ha ha, ha ha! Gấu trúc mang nhiều ý nghĩa lắm, nếu cơ hội em sẽ vá giúp hình vua sư tử đó... À, ờ, muộn , em lên ngủ đây, hẹn gặp !”, Ngụy Nhất liền .

Tô Thích bỗng đưa tay kéo Ngụy Nhất , Ngụy Nhất lo sợ, nhắm nghiền hai mắt, đau khổ đầu , lòng tự nhủ: Gió bão tới đây! Gió bão tới đây! Anh đ.ấ.m tát nhỉ...

một giây đó, Tô Thích : “Cô bé, tất cả thứ của là đặc biệt chuẩn cho em, ngoài vị trí còn trống ở bên cạnh ”.

Ngụy Nhất vẫn giữ nguyên tư thế cúi đầu, nhắm nghiền hai mắt, lẳng lặng cân nhắc tới bốn, năm lượt về câu của Tô Thích mới ngạc nhiên khi nhận ý tứ của . Cô ngẩng đầu lên một cách khó hiểu, buột miệng : “Anh... liệu tức giận quá đ.â.m hồ đồ ?”.

“Cô bé, em đồng ý ?”, Tô Thích nhẹ nhàng vuốt mái tóc của Ngụy Nhất, sâu đôi mắt cô.

Khoảnh khắc , Tô Thích ánh đèn đường trong khuôn viên trường Đại học S, nét mặt dịu dàng, chân tình, những câu tình tứ khiến Ngụy Nhất cảm thấy đó là những lời rung động lòng nhất.

Ngụy Nhất tròn xoe đôi mắt, chăm chú hồi lâu, khi chắc chắn rằng Tô Thích đang nghiêm túc, hề ý định công kích để trả thù, lập tức cảm thấy ngượng ngùng, bối rối nhưng thầm vui sướng trong lòng, đó đưa tay lên ôm lấy khuôn mặt nhỏ xinh đang ửng đỏ, cắm đầu chạy biến lên phòng ký túc.

dáng điệu và đôi mắt lá răm đó của Tô Thích, ai thể từ chối cơ chứ.

Loading...