Trước Là Tiểu Nhân, Sau Là Quân Tử - Chương 7.1: Tình cảm nam nữ bắt đầu từ việc mượn sách.
Cập nhật lúc: 2025-08-12 15:53:06
Lượt xem: 2
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Với cơn tức giận đầy , Trâu Tướng Quân ngấu nghiến đôi môi của Ngụy Nhất như đang trừng phạt cô, hành động thô bạo chẳng kỹ năng, kết cấu, bố cục gì cả, chỉ vì trút hết sự bất mãn trong lòng mà thôi.
đôi môi của Ngụy Nhất dịu dàng thơm mát hơn nhiều so với tưởng tượng của , cơ thể khẽ run rẩy của cô ngờ mềm mại như , còn cả mùi hương đặc biệt chỉ ở những thiếu nữ mới lớn nữa chứ. Trâu Tướng Quân mới chỉ khẽ chạm Ngụy Nhất, râm ran như hàng nghìn hàng vạn con kiến đang bò quanh, ngưa ngáy một cách kỳ lạ và cũng nóng bỏng thật khó chịu. Còn kịp suy ngẫm về phản ứng của cơ thể, nụ hôn của chuyển từ trạng thái cướp đoạt cường bạo sang sự tiếp xúc thưởng thức, cứ nếm hết tới khác một cách khống chế . Đợi đến khi ý thức trở về đại não thì đang dịu dàng lướt qua lướt đôi môi của cô .
Đây là nụ hôn đầu đời của Ngụy Nhật.
Ngụy Nhật kinh động tới nỗi lâu vẫn phản kháng, cô luôn dám tin rằng đàn ông luôn tự cho là nhất thiên hạ đó đích hôn cô! Một giây đây thôi, chẳng là họ còn cãi ? Liệu uống say tới nỗi bản đang ôm ai nữa? Ngụy Nhất trợn tròn hai mắt, quên béng mất việc phản ứng như thế nào.
“Ngoan, nhắm mắt ”, Trâu Tướng Quân khẽ thì thầm. lúc đôi môi cô hé mở vì hoang mang, phản ứng thế nào thì một thứ mềm mềm, ươn ướt, lành lạnh chui tọt trong khoang miệng cô, mang theo mùi thơm nồng nặc của rượu tây, tận tình khuấy động, l.i.ế.m láp, như rồng bay, như rắn lượn, lanh lợi mà giảo hoạt ở trong đó. Phải lâu Ngụy Nhất mới ý thức rằng Trâu Tướng Quân đang đè sát lên cô, còn lưỡi của bỗng nhiên gọn trong khuôn miệng !
Một cảm giác tủi hổ dâng trào mạnh mẽ, ngay ngoài đường phố mà đàn ông cợt nhả như ! Ngụy Nhất định thần , cố gắng giãy dụa.
Trâu Tướng Quân đang say sưa với nụ hôn, cảm thấy cơ thể áp sát đang ngừng chuyển động, đôi tay của cô bé ngốc nghếch liên tục đẩy mạnh vầng n.g.ự.c của , vẻ thoát . Dù thế tấn công đó đối với lúc mấy khó khăn nhưng hỏng bầu khí và ảnh hưởng tới tinh thần. Vậy là rút một tay , tóm gọn hai cổ tay của Ngụy Nhất, ấn hai tay của cô phía , hai đùi cũng khóa chặt đôi chân chịu lời của Ngụy Nhất khiến cô thể cử động nữa.
Trong khi thực hiện những động tác , thể , đó là những phản ứng bản năng của cơ thể, đôi môi vẫn hề rời khỏi môi cô, tâm tư của cũng vẫn đắm chìm trong sự ngọt ngào và thanh khiết. Dù đang đắm chìm trong men say tình ái nhưng vẫn nhủ thầm: Cô bé bình thường luôn vẻ tẻ nhạt, ngờ cơ thể dậy thì hấp dẫn như , n.g.ự.c đầy, m.ô.n.g nở, đúng là hàng thật, giá cả chăng. Ngụy Nhất từng trải qua những cảm giác như , dường như ngất lịm, hai chân mềm nhũn, nếu nhờ Trâu Tướng Quân đang ghì chặt lấy thể thì cô sớm ngã khụy .
Lúc bấy giờ, cô thể cử động nổi, cũng hét lên , khuôn mặt khôi ngô tuấn tú đang đắm chìm trong tình ái mặt trở nên lạ lẫm đến nỗi khiến cô lo sợ. Trong phút chốc, Ngụy Nhất cảm thấy trời như sắp sập đến nơi, cô bật vì bất lực. Nước mắt lẫn với mùi vị của lớp phấn tan chảy miệng của hai , mặn chát.
Nụ hôn kết thúc, Trâu Tướng Quân cuối cùng cũng buông tha cho đôi môi của Ngụy Nhất, ghé sát mũi mũi của cô. Đôi mắt sáng vốn tự cho là nhất đời của đang ngập tràn khát vọng. Ngụy Nhất cho rằng cuối cùng cũng lương tâm và buông tha cho , sự tự do, cô liền mở miệng thở gấp.
Ngón tay cái thô ráp của Trâu Tướng Quân lướt nhẹ đôi môi đang phồng lên vì nụ hôn , sâu mắt cô, một câu phát từ cổ họng mang đầy vẻ khiêu khích:
“Thích ?”, âm thanh khẽ khàng khàn đặc.
Toàn Ngụy Nhất run lẩy bẩy vì thở gấp, nỗi hổ và cơn tức giận khó thể che dấu , cô nhắm chặt hai mắt , thèm .
Hình như Trâu Tướng Quân hài lòng với phản ứng của cô, cúi xuống cô, ngoác miệng đầy quỷ quyệt phát tràng như ma quỷ.
“Buông !”, Ngụy Nhất hét lên, giọng điệu vẫn còn run.
Trâu Tướng Quân thấy bộ dạng thảm thương của Ngụy Nhất vẻ chịu nỗi ấm ức lớn, trong lòng cũng thấy vui, khẽ quát:
“Không , rõ hả?”
“Rõ…” Ngụy Nhất đồng ý nữa nhưng nước mắt vẫn ngừng tuôn rơi khiến Trâu Tướng Quân xót thương chịu đầu hàng.
Anh khẽ cử động cơ thể, : “Xin . sẽ thả cô ”.
“Xin …”, Ngụy Nhất nức nở.
“Gọi !”
“Anh.”
“Sau gọi Tô Thích là nữa!”
Ngụy Nhất nghĩ tới Tô Thích, càng thấy ấm ức, nước mắt khô vội vã tuôn trào: “Anh tha cho …Bây giờ chắc chắn Tô đang tìm !”.
Không nhắc tới Tô Thích còn , hễ nhắc tới, nỗi chua xót trong lòng Trâu Tướng Quân trào dâng như long trời lở đất, chỗ nào để trút giận, liền nâng khuôn mặt nhỏ nhắn chỉ to bằng một bàn tay của cô lên, hằn học cắn một cái đôi môi đang tấy đỏ của Ngụy Nhất.
Ngụy Nhất đau tới nỗi cao giọng hét lên, : “ xin , buông !”.
Trâu Tướng Quân vẻ hống hách: “Ông đây đổi ý kiến !”.
Hóa , quyền đổi ý kiến, ngoài phụ nữ còn cả cụ ông nữa.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/truoc-la-tieu-nhan-sau-la-quan-tu/chuong-7-1-tinh-cam-nam-nu-bat-dau-tu-viec-muon-sach.html.]
Ngụy Nhất tức đến run , mắng tới tấp, cần lựa chọn từ ngữ gì cả: “Anh! Anh là đồ lừa đảo! Lưu manh! Đồ đểu! Tiểu nhân! Thổ phỉ!”.
“ thích thế!”, Trâu Tướng Quân ngần ngại trêu chọc .
Ngụy Nhất gì nữa, đầy căm phẫn , hai hàng lệ vẫn lăn dài má, bộ dạng bướng bỉnh đáng thương phần hài hước.
Trâu Tướng Quân chợt mềm lòng, khống chế cảm xúc, đưa tay giúp cô lau nước mắt, Ngụy Nhất bèn ngoắt sang một bên.
Trâu Tướng Quân tự thấy bừa, phần bối rối, khẽ hắng giọng một tiếng, tìm vài lời khác để : “Cô và Tô Thích, rốt cuộc quan hệ như thế nào?”.
Ngụy Nhất trợn mắt lên , : “ , là học trưởng của !”.
“Chỉ thôi ?”
“Nếu còn thế nào nữa?”
Một niềm vui sướng trào dâng trong lòng Trâu Tướng Quân, kịp kiềm chế, khóe môi mang theo nụ , đôi đồng tử đen láy tưới đẫm thêm một chút tình cảm dịu hiền. Thấy Ngụy Nhất đang run rẩy, do tức giận lạnh, dịu dàng hỏi:
“Lạnh ?”
Ngụy Nhất vốn là sợ lạnh, lúc chỉ mặc mỗi chiếc áo len , ngay đầu gió đông nên lạnh tới nỗi run lẩy bẩy lên từ lâu . Tính khí vô cùng bướng bỉnh, cô mặt , thèm đáp sự quan tâm của Trâu Tướng Quân.
Trâu Tướng Quân bỗng khom ôm chặt lấy eo Ngụy Nhất, màng tới sự phản kháng của cô, sải từng bước lớn về phía bãi đậu xe.
Đi đến một chiếc xe thể thao hiệu Porsche màu huyết dụ, mở cửa bên ghế phụ, rằng đẩy Ngụy Nhất trong đó. Ngụy Nhất bật dậy định chạy ngoài liền Trâu Tướng Quân ấn xuống, kéo dây bảo hiểm, thắt qua cô một cách thô bạo, đó nhanh chóng ghế lái, mở khóa khởi động xe.
Đợi đến khi Ngụy Nhất kịp phản ứng thì chiếc Porsche đang lăn bánh đường .
Chẳng bao lâu , xe khỏi thành phố, Trâu Tướng Quân chạy xe với tốc độ cực lớn, Ngụy Nhất sợ quá, chỉ dám bịt mắt hét toáng lên.
“Đồ điên, là đồ điên! Anh mang hả? Aaaaaaa... Chạy chậm một chút! Anh lái xe khi uống rượu, sẽ kiện đây!”
Trâu Tướng Quân rằng, nắm chặt lấy vô lăng, khóe môi khẽ nhếch.
Bây giờ đang là đêm khuya, còn cảnh tắc đường nữa. Chiếc Porsche màu huyết dụ lao nhanh về hướng Tây của thành phố. Khoảng hai mươi phút , giọng của Trâu Tướng Quân vang lên: “Bỏ tay xuống, xem đây là ”.
Ngụy Nhất ngoài cửa xe, thấy một địa điểm quen thuộc tới mức nơi nào quen thuộc hơn nữa. Cô ngạc nhiên, đầu sang hỏi Trâu Tướng Quân:
“Sao nghiệp trường Trung học phổ thông Bắc Kinh No4 ?”
“Đương nhiên là ”, Trâu Tướng Quân , “ cũng từng học ở đây hai năm”.
Anh cho xe chạy chầm chậm tới sát cổng trường, với Ngụy Nhất: “Xuống xe ”.
Ngụy Nhất cảm thấy khó hiểu, nhưng vẫn mở cửa xe bước ngoài. Trong màn đêm tối đen, mỗi tòa nhà lớn trong khuôn viên ngôi trường cũ đều chỉ thấy những đường nét mờ mờ, còn chút ánh sáng hắt từ phía tòa nhà lớp học, sân vận động văng vẳng tiêng ồn ào, ký túc xá của học sinh cũng thưa thớt ánh đèn. Ba năm phổ thông trung học, giọt mồ hôi của những năm qua, ý chí quyết tâm phấn đấu, tinh thần đoàn kết, sự nỗ lực, dường như chỉ cần nhắm mắt , tất cả những điều đó đều hiện ngay mắt. Đề thi, bài thi, sách tham khảo, sách tiếng Anh, vở ghi, bút , dường như vẫn còn thể thấy tiếng thở của chúng nữa.
Mặc dù Ngụy Nhất dụng ý của Trâu Tướng Quân khi đưa cô tới đây, nhưng từ một học sinh cấp ba với lịch học căng thẳng đến một cô tân sinh viên năm thứ nhất thảnh thơi, giống như bãi bể nương dâu, tựa như cách một đời. Giờ đây, nhớ cảnh tượng nỗ lực phấn đấu học tập để thi đỗ đại học, dường như mỗi giọt mồ hôi rớt xuống ngày đó đều ý nghĩa, đều mang theo khát khao mãnh liệt. Quay ngôi trường cũ nửa năm xa cách, Ngụy Nhất muôn vàn suy nghĩ. Đứng cổng trường Bắc Kinh No4, cô ngây ngắm.
“Tại đưa tới đây?”, Ngụy Nhất hỏi trai đang cạnh .
Trâu Tướng Quân tựa cửa xe, châm một điếu thuốc, lạnh lùng : “Lần đầu tiên thấy cô, chính là ở cổng trường ”.
Ngụy Nhất : “Anh đến trường Bắc Kinh No4 gì?”.
“Chị cô tìm cô việc, và cô cùng tới đây. Khi trong xe. Đó là việc xảy từ hai năm , lúc là mùa hè, cô mặc váy, còn tết tóc đuôi sam, vẻ ngốc nghếch.”