Trước Là Tiểu Nhân, Sau Là Quân Tử - Chương 6.3: Anh và lưu manh
Cập nhật lúc: 2025-08-12 15:51:21
Lượt xem: 3
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/6pnusGzWm9
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Ai ngờ, con nha đầu lông cánh còn mọc đủ, thấy khác ngoắc ngoắc ngón tay vội vội vàng vàng lao theo , lúc nào cũng tỏ vẻ ngây thơ trong trắng còn ngờ nghệch, lẽ nào cô rằng điệu bộ yếu đuối như mặt đám thiếu gia sẵn tính bá chủ như Trâu Tướng Quân là ưa thích !
Có khi lừa lên giường mà vẫn mở to đôi mắt nai chớp chớp chuyện gì đang xảy !
Khuôn mặt hoảng hốt, luống cuống của cô bé ngốc nghếch trong nhà họ Ngụy đêm qua hiện lên trong đầu – tức quá mất, cô ngốc gọi Tô Thích là , nhưng gọi là lưu manh nữa chứ!
Nghĩ đến những việc đó, Trâu Tướng Quân trợn tròn mắt tức giận, cầm cốc rượu tây lên uống cạn. Cô gái nhan sắc mỹ miều quả quan sát, mềm mại nhẹ nhàng sán tới cạnh Trâu Tướng Quân, rót đầy cốc cho .
Trâu Tướng Quân một lời nào, hết cốc tới cốc khác. Không ai khuyên nhủ, đổi cốc sang ly, nghĩ nhiều nên tâm trạng vô cùng rệu rã.
Một lát , Trâu Tướng Quân giải tỏa, khi lên tìm nhà vệ sinh mới cảm thấy đầu óc nặng trĩu, chân tay nhẹ bẫng. Đám bọn họ vốn rèn luyện văn hóa uống rượu từ nhỏ, tửu lượng đều tồi. Trâu Tướng Quân hôm nay tâm trạng , rượu uống bụng là rượu giải sầu, thêm đó uống quá cấp tập, rượu tây càng về càng ngấm, cũng đến sáu, bảy phần say .
Trâu Tướng Quân giơ chân đạp vài cái cánh cửa phòng đang đóng chặt, sang lải nhải mắng nhiếc đám bên trong. Sau đó bước ngoài, tìm nhà vệ sinh công cộng.
Từ nhà vệ sinh , bấy giờ mới thấy dễ chịu hơn.
Vừa bắt gặp một bóng dáng nhỏ bé quen thuộc từ bên nhà vệ sinh nữ , Trâu Tướng Quân định thần , đúng là oan gia ngõ hẹp, đang rửa tay mặt chẳng là hung thủ khiến tâm trạng của rệu rã .
“Hôm qua chẳng cô là quan hệ gì với Tô Thích hả?”, Trâu Tướng Quân dựa cửa, liếc mắt cô, .
Ngụy Nhất ngẩng đầu lên, liền thấy Trâu Tướng Quân đang với đôi mắt đỏ ngầu, để ý tới , liền cúi mặt xuống, nhanh chóng lách qua .
Nếu Ngụy Nhất tỏ thái độ lời như thường ngày với Tô Thích, nếu cô cúi đầu ngoan ngoãn chào Trâu Tướng Quân một câu “Anh Trâu” ngay lúc đó, lẽ cũng bắt bẻ cô gì. con nha đầu chỗ dựa , gan cũng theo đó mà lớn dần lên, thèm coi Trâu Tướng Quân gì, cứ né như tránh ôn thần! Sao thể như thế !
Ngụy Nhất hai bước liền một cánh tay rắn rỏi kéo , ngã nhào trong vòng tay cứng như thép chắc như đồng .
“Áaaaa!”, Ngụy Nhất giãy giụa.
“Không động đậy!”, Trâu Tướng Quân hạ thấp giọng, “Rốt cuộc cô và Tô Thích quan hệ như thế nào?”
Cái ôm mạnh mẽ bất ngờ khiến Ngụy Nhất sợ tới nỗi co rúm cả . Cô Trâu Tướng Quân gì, trong lòng vô cùng hoảng hốt, cố ý to giọng hét lên: “Cứu với, cứu vớiiiiiiiiiiiii.”
Trâu Tướng Quân ngờ bình thường Ngụy Nhất ăn nhỏ nhẹ như mà thể hét to đến thế, chợt thấy kinh động vội đưa tay bịt miệng cô , còn tay kìa dễ dàng kẹp Ngụy Nhất sát bên sườn . Từ khi hai chân của Ngụy Nhất nhấc bổng lên khỏi mặt đất, cô ngừng giãy giụa, miệng bịt nhưng vẫn ngớt rên rỉ “lưu manh”.
Mặc dù Ngụy Nhất dáng nhỏ bé nhưng cũng là một thiếu nữ trưởng thành với thể trọng hơn bốn mươi cân, cô ngừng vùng vẫy, một tay Trâu Tướng Quân xem khó thể giữ chặt, trong lòng buồn bực, đưa mắt cô gái nhỏ bé khi phản kháng cũng thật mãnh liệt! Vì lo sợ đám Tô Thích trong phòng phát hiện , lòng cảm thấy bất an, khẽ nhíu nhíu đôi lông mày đen rậm. Trâu Tướng Quân khuỵu chân như đang xuống tấn, đặt Ngụy Nhất trong tư thế ngang, rút tay phát hai cái cặp m.ô.n.g tròn căng lớp quần bò của Ngụy Nhất. Ngụy Nhất cảm thấy bối rối đau bèn yên lặng trong giây lát. Trâu Tướng Quân nhân cơ hội đó rảo bước thật nhanh, lôi Ngụy Nhất phía cổng.
Một nhân viên phục vụ ở phía thấy cảnh tượng như , nghi hoặc bám theo nhưng Trâu Tướng Quân quắc mắt lên , gằn giọng:
“Làm gì ?”
Nhân viên phục vụ đó nhận vị thiếu gia Trâu Tướng Quân, thể đắc tội với nên vội vàng khom lưng cúi đầu lui ngay.
Trâu Tướng Quân kẹp chặt lấy Ngụy Nhất, lôi cô khỏi Chí Tôn. Khi khỏi cổng lớn, một nhân viên khôi ngô ăn vận đồng phục chỉnh tề cung kính mở cửa giúp hai , đồng thời khom lưng 90°, mắt thẳng, dõng dạc :
“Cảm ơn quý khách tới Chí Tôn, hẹn gặp .”
Trâu Tướng Quân ôm Ngụy Nhất bước ngoài, nhân viên phục vụ khẽ liếc mắt thấy một đôi chân đang quẫy đạp phía tấm lưng ung dung cao quý của vị khách .
Ra khỏi Chí Tôn, Trâu Tướng Quân mới chịu buông Ngụy Nhất xuống.
Khi hai chân chạm xuống đất, Ngụy Nhất một câu nào, vội chạy ngược về phía Chí Tôn nhưng Trâu Tướng Quân ngăn . Cô phẫn nộ hét lên: “Buông !”.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/truoc-la-tieu-nhan-sau-la-quan-tu/chuong-6-3-anh-va-luu-manh.html.]
Trâu Tướng Quân : “Sao tính nết của cô trái khoáy như chứ!”.
Ngụy Nhất giận dữ : “Vậy rốt cuộc gì?”
Trâu Tướng Quân sững sờ câu hỏi đó.
Hai cứ thế cổng Chí Tôn ngập tràn ánh sáng. Gió lạnh thổi tung mái tóc dài của Ngụy Nhất. Trâu Tướng Quân cũng cảm thấy vài phần tỉnh táo ánh mắt đang nổi sóng tức giận, tự chất vấn bản tại ép cô đây. Trầm ngâm suy nghĩ một hồi vẫn tìm câu trả lời chuẩn xác nhất. Trâu Tướng Quân phần ngây ngô, bối rối một Ngụy Nhất đang vô cùng tức giận. Vậy nên lâu trôi qua, hai cứ phố như .
Bấy giờ là thời gian bước sang năm mới lâu, đường phố vẫn giữ nét trang hoàng lộng lẫy, tràn ngập khí vui tươi của lễ hội. Dù thế nhưng cũng thể ngăn nổi cái giá lạnh của tháng Hai ở phương Bắc. Hứng chịu vài cơn gió lạnh, Trâu Tướng Quân tỉnh táo hơn vài phần, thấy Ngụy Nhất đang run lập cập trong gió lạnh thấu xương khi mặc áo khoác ngoài, chút hối hận, buồn bực nghĩ lẽ nên những hành động xốc nổi như .
Thi thoảng vài vị khách giàu Sang, dắt theo những cô gái xinh bước Chí Tôn. Khi ngang qua đều liếc về phía hai Trâu - Ngụy đang với ánh mắt khác thường .
Ngụy Nhất chịu nổi cái liếc mắt hiếu kỳ của khác, cúi rạp một nữa định lách qua Trâu Tướng Quân. Thân hình cao lớn khỏe mạnh đương nhiên ngăn cô . Ngụy Nhất thấy con đường chính diện vẻ thông bèn ngoắt , chạy theo hướng ngược . Không những thế, tốc độ chạy của cô còn nhanh hơn cả thỏ.
Đợi đến khi Trâu Tướng Quân kịp phản ứng, cô bé chạy tới ngã rẽ tối đen . Trâu Tướng Quân vô cùng kinh ngạc, rảo hai, ba bước dài đuổi theo , tóm gọn Ngụy Nhất, ấn cô sát tường, hai tay chống bức tường lưng Ngụy Nhất, lấy cơ thể khóa cô . Ngụy Nhất va chạm tới nỗi hoa mắt chóng mặt, đến khi tỉnh táo hơn một chút mới phát hiện lúc cô và đang ghé sát mặt , thở hòa lẫn, Trâu Tướng Quân chỉ cần khẽ cúi xuống, thở nồng nặc mùi rượu tây cùng mùi hương bạc hà thanh nhẹ sẽ xộc thẳng mũi cô.
Đây là một tư thế khá ám . Nó giống như sư tử bắt dê non.
Hai tay Ngụy Nhất đưa lên cố gắng chống cự vầng n.g.ự.c của Trâu Tướng Quân, giọng run rẩy, từ hổ chuyển sang tức giận, hét lên: “Anh là đồ lưu manh, đại lưu manh! Rốt cuộc gì hả?”.
Trâu Tướng Quân lên tiếng, chỉ chán nản chằm chằm Ngụy Nhất. Trong đêm tối, đôi mắt hai mí tuyệt của giống như hai vì trong đêm mùa hạ, khi sáng rõ lúc lấp lánh.
Ngụy Nhất rõ ý đồ của Trâu Tướng Quân, nghĩ đến việc Tô Thích đợi cô quá lâu, nhất định sẽ lo lắng bèn cố gắng đẩy Trâu Tướng Quân nhưng hề nhúc nhích. Ngụy Nhất cất giọng mắng nhiếc:
“Lưu manh, đồ đểu! Buông ! Buông !”
Mắng mỏ vài câu, lửa giận trong càng bốc lên, sức mạnh đôi bàn tay cũng vì thế mà tăng lên ít. Ngụy Nhất còn ý thức rằng là rể tương lai của nữa, cô nắm bàn tay, đ.ấ.m tới tấp lên Tướng Quân. Thấy hề tỏ ý đau đớn, cô giơ cả chân lên đá. Bất ngờ, một chân Ngụy Nhất đá trúng xương bắp chân của Trâu Tướng Quân, phát tiếng kêu khe khẽ.
Trâu Tướng Quân đau nhói, khóa chặt hai chân đang đá loạn xạ của Ngụy Nhất, khuôn mặt khẽ nhăn , cúi xuống cô: “Ban nãy cô gọi là gì?”.
“Lưu manh!”, Ngụy Nhất cũng run sợ, thẳng .
“Hả? Cái gì?” Đôi môi mỏng của Trâu Tướng Quân mím chặt, đầu lông mày cũng nhíu gần , đôi mắt sáng vốn lạnh lùng trong chốc lát phát những tia phẫn nộ. Ngụy Nhất sững , trong lòng chút lo lắng bèn chống chế:
“Anh… là lưu manh thì là cái gì!”
Thực , việc lôi Ngụy Nhất ngoài một cách xốc nổi như cũng khiến Trâu Tướng Quân hết sức bất ngờ. Anh vốn là một đàn ông khả năng tự khống chế cực . Lúc nhỏ, mỗi khi manh động thường ít những hành động mất lý trí như thế, cứ cho là ban nãy uống chút rượu nhưng đầu óc tỉnh táo. Có điều, tại cảm thấy phẫn nộ vì cô gần gũi với Tô Thích? Vì cảm thấy đau lòng vì cô đối đãi tử tế với ? Vì lôi cô ngoài vì thèm mặt ? Vì cảm thấy đau nhói vì cô mắng là đồ lưu manh? Những tâm trạng đó, từng trải nghiệm trong suốt hai mươi bảy năm qua, cảm thấy hoang đường thể giải thích nổi, đầu cuối, chẳng bằng chẳng chứng giống như thuỷ triều đang trào dâng trong lồng n.g.ự.c trái… Cảm giác đó khiến Trâu Tướng Quân thấy lạ lẫm tới đáng sợ, cách nào điều khiển . Bỗng chốc cảm thấy phần mê hoặc.
Trong khoảnh khắc Ngụy Nhất đá trúng bắp chân , một cảm giác nhói đau, câu mắng sắc sảo “lưu manh” của cô mới khiến Trâu Tướng Quân định thần . Anh nổi giận đùng đùng, cúi xuống, ánh mắt tối sầm , giống như diều hâu nhắm trúng con mồi. Anh chằm chằm cô hồi lâu mới chậm rãi nhả từng chữ một:
“Lưu manh? Thiếu gia đây đụng tới cô dù chỉ một ngón tay ? Hả? Vậy mà cô cứ mở miệng là lưu manh, hôm nay sẽ cho cô mở rộng tầm mắt, để cô xem xem thế nào mới thực sự gọi là lưu manh!”
Nói xong, đôi môi mỏng lạnh giá của đè xuống môi cô mà hề báo
“Anh Tô… ự…” Bấy giờ Ngụy Nhất mới thực sư cảm thấy lo sợ, câu Tô phát như môt phản xạ điều kiện, còn kịp thốt câu tiếp theo, khuôn miệng cô gọn trong đôi môi của Trâu Tướng Quân .
Lửa giận trong thổi bùng lên bởi câu “ Tô”, chỉ cảm thấy cơn giận cứ bừng bừng bốc cao như núi, bộ đầu óc, tư tưởng thể khống chế nữa, càng lúc càng điên cuồng.
–––––––––––––––––––––––––––––––––––––––––––––––––––––––––––––––––
[1] Tiểu tướng công: Một thuật ngữ trong cách chơi mạt chược hiện đại, chỉ trường hợp thiếu một quân bài.