Trước Là Tiểu Nhân, Sau Là Quân Tử - Chương 6.2: Anh và lưu manh
Cập nhật lúc: 2025-08-12 15:50:27
Lượt xem: 3
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/AA6sdG3Unh
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Trâu Tướng Quân điềm nhiên : “Ù .”
Ngụy Nhất chơi mạt chược cũng giống như việc đàm luận binh pháp giấy, lý luận thì thông tỏ nhưng hành động thực tế bằng . Cô rút bài cực chậm, bài càng hồ đồ. Chỉ trong một thời gian ngắn ngủi hút hết điếu thuốc mà chơi bốn ván, trong đó đốt của Trâu Tướng Quân mất ba pháo, ván còn đốt pháo thì cô tạo nên một thế cờ ngô nghê một cách đầy vinh quang.
Cũng may mà bọn họ chơi theo cách dùng thẻ , dù thua nhưng tình thế xem cũng trực quan lắm. Sau khi thua, Ngụy Nhất cũng chỉ cảm thấy hổ, mất mặt, nghĩ ngợi gì về tiền bạc cả. Cái tên họ Trâu ù , Ngụy Nhất cuống đến nỗi mồ hôi đầm đìa, đưa thẻ ngầm nguyền rủa Trâu Tướng Quân, đó, trong đầu cô hiện lên bức vẽ hình tên đó từ , âm thầm căm hận đ.â.m tới tấp.
Mọi đều cảm thấy chướng tai gai mắt, đồng loạt phẫn nộ trách móc Trâu Tướng Quân ức h.i.ế.p chị dâu. Trâu Tướng Quân năng gì, đôi đồng tử đẽ cứ gắn chặt mắt Ngụy Nhất, như như .
Ngụy Nhất khẽ liếc trộm về phía Trâu Tướng Quân, chỉ thấy thẻ mặt đang chất cao như núi, còn thẻ vốn đầy ắp của Tô Thích cô cống hết, Ngụy Nhất lo sợ khi Tô Thích trở cô sẽ còn gì để giao cho , lập tức cảm thấy lo sợ. Cô tự nhủ, nếu may mà thua hết, thể dùng bìa cứng cắt thành những hình tròn để thế đám thẻ đó là . May mà kết quả học tập môn thủ công của Ngụy Nhất từ hồi tiểu học .
Nghĩ , cô dần cảm thấy yên tâm hơn một chút.
Ngụy Nhất tự cảm thấy rằng, Tô Thích đây là những em chơi với từ nhỏ, nếu chơi ăn tiền sẽ ảnh hưởng tới tình cảm, đương nhiên là chỉ chơi cho vui thôi. cô vẫn thấy yên tâm, xoa bài vẻ tiện miệng hỏi:
“Các chơi cho vui chơi ăn tiền đấy?”
“Cá cược chút cho vui, cho hào hứng thôi mà! Cô em Nhất Nhất lo lắng, thua cũng ảnh hưởng tới Tô của em !”, Vĩ hì hì an ủi.
Ngụy Nhất thầm suy nghĩ về câu của Vĩ, cũng hiểu ý rằng họ cá cược bằng tiền, ngay lập tức cảm thấy như sét đánh ngang tai khiến cô cách nào chống đỡ nổi. Ngụy Nhất bỗng cảm thấy hoảng loạn, khi đắn đo một hồi, mếu máo :
“Hay là đợi Tô Thích các chơi tiếp nhé! Em chơi nữa . Số tiền thua em sẽ trả cho . Các cược bao nhiêu? Em trả bằng tiền mặt.”
Sau đó cô dậy, đưa tay mò mẫm túi quần hồi lâu. Ngụy Nhất là một cô gái chân thật, bụng, hề chút khái niệm gì về tiền bạc. Cô mò hồi lâu trong túi quần, lôi một nắm tiền lẻ mệnh giá một tệ, hai tờ mười tệ và một tờ một trăm tệ. Ngụy Nhất thầm thở phào: may mà khi còn mang theo tờ bạc màu hồng phấn bên , nếu thì quả là mất mặt.
Tất cả trông thấy vài tờ tiền nhàu nhĩ trong tay Ngụy Nhất, ai nấy đều trố mắt líu lưỡi .
Vĩ nở một nụ còn khó coi hơn cả khi : “Em gái, cần thế, nếu để Tô Thích , còn bọn hùa bắt nạt em ? Chuyện gì to tát . Mấy ván đó, Tô Thích đều thắng cả. Em đừng cho rằng cái tên đó lẳng lặng là thua nhé, thắng liên tục đấy, thắng của bọn bao nhiêu tiền ! Quả đúng là một tên ác ôn ăn thịt mà chịu nhả xương! Thi thoảng cũng để nôn chút m.á.u mới đúng chứ! Theo , em cũng đừng coi Tô là ngoài, đều là cùng một nhà mà!”
Ngụy Nhất nghĩ một lát, thấy cũng đúng, liền nhét tiền túi. cô kiên quyết chơi nữa, gục đầu xuống bàn, vẻ mặt mệt mỏi, ánh mắt hướng về phía cửa, thầm nghĩ, Tô thiên thần, nếu , em dù ngày nào cũng ăn cháo ở nhà ăn của trường cũng thể trả hết món nợ !
Giống như thần giao cách cảm, đúng lúc đó Tô Thích từ ngoài cửa bước . Ngay trong giây phút ngắn ngủi đó, Ngụy Nhất cảm thấy Tô Thích giống như Tề Thiên Đại Thánh, cưỡi đám mây ngũ sắc, xung quanh toả ánh hào quang đến giải cứu tiên nữ Tử Hà đang Ngưu Ma Vương trói giữ, vô cùng kịp thời và phù hợp với bối cảnh!
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/truoc-la-tieu-nhan-sau-la-quan-tu/chuong-6-2-anh-va-luu-manh.html.]
“Anh!”, Ngụy Nhất nhảy dựng lên, ngay cả chữ Tô cũng quên mất, hét lên một tiếng như đang cầu cứu lao , bĩu môi : “Sao bây giờ mới thế?”
Tô Thích khẽ hỏi: “Sao? Chơi vui ?”
Ngụy Nhất thầm suy đoán về nhân cách của Tô Thích, là giả tạo coi thường danh lợi thực sự coi tiền bạc là vật ngoài . Nghĩ một lát, rụt rè giơ ba ngón tay lên, e dè : “Cũng tạm, chỉ thua ba ván…”
tổng cộng chỉ chơi bốn ván, còn một ván rơi thế tiểu tướng công.
Thiên thần họ Tô quả đúng là kiểu coi thường tiền bạc như Ngụy Nhất phân tích, thấy đống thẻ chất cao như núi vị trí của giờ biến mất, mi mắt cũng chẳng hề chớp lấy một cái, vẫn nở nụ thật dịu dàng: “Cô bé thua hả? Không . Sẽ đánh thắng ngay thôi.”
Ngụy Nhất vô cùng khâm phục vẻ điềm tĩnh của Tô Thích những sự việc động trời như đổ núi Thái Sơn đó, kip thời vứt bỏ những ký ức phiền toái mà gây nên khỏi đầu. Thấy Tô thiên thần ý chí hiên ngang, một luôn vững tin thiên thần như cô cũng lập tức lấy tinh thần, để Tô Thích vị trí chính thức, còn cô xuống bên cạnh, hùng dũng và khí thế, khuôn mặt lộ rõ chí khí hiên ngang.
Ghi điểm thắng thua trong ván bài, bọn họ đều dùng thẻ , do đó Ngụy Nhất mức độ cá cược nặng nhẹ như thế nào. Nếu để cô rằng thần thông quảng đại, tạo kỷ lục thua trận, chỉ trong một thời ngắn mà để thua của Tô Thích những mấy vạn tệ như thế, thì chắc cô sẽ ném mớ tiền nhàu nát của mà lao đầu tường mất.
Trâu Tướng Quân thấy cặp đôi đối diện đồng tâm hiệp lực, liếc mắt đưa tình, nỗi bực bội trào dâng trong lòng. Anh ném quân bài xuống, lạnh lùng : “Không chơi nữa.”
Mọi chỉ nghĩ rằng Tướng Quân thích đối mặt với Tô Thích nên cũng chẳng nghĩ đến chuyện khác, vẫn tiếp tục chơi bài.
Mấy chơi bài thảo luận xem cuối tuần sẽ tắm suối nước nóng. Đám tụ tập ở đây hôm nay phần lớn đều là con cái nhà phong lưu giàu . Ai nấy đều bạn gái như áo, lao tâm khổ tứ vì khác, khác bạn gái cũng nhất định cho theo kịp bạn bè. Cô bạn gái đẫy đà như Dương Quý Phi trong phòng , chừng tuần thế bằng một nàng Triệu Phi Yến gầy gò nào đó.
Tô Thích là một ngoại lệ. Từ nhỏ, là đắn, hiếm khi xuất hiện hình bóng của phái bên , càng thể xuất hiện một con gái ân cần chăm sóc phủ nhận danh xưng bạn gái như Ngụy Nhất lúc . Đoán chắc rằng vị trí của Ngụy Nhất sẽ thể thế trong một thời gian ngắn, là đều lên tiếng mời cô: “Nhất Nhất cũng chứ?”.
Ngụy Nhất đang trong độ tuổi ham vui, sang Tô Thích, đôi mắt sáng lấp lánh.
Tô Thích mỉm : “Nếu em biểu hiện thì sẽ đưa cùng.”
Ngụy Nhất hiểu rõ hàm ý của từ “biểu hiện” của Tô Thích ở đây là chỉ việc giữ quần áo và lấy nước uống cho , nhưng đám công tử phong lưu xung quanh điều đó. Vả ai nấy đều trí tưởng tượng phong phú, khó tránh khỏi việc nghĩ xiên sang việc khác. Quả nhiên, đám bạn đó đều sang hai họ Tô và Ngụy lăn .
Dù Ngụy Nhất ngốc nghếch đến mấy, nhưng thấy với vẻ mờ ám như cũng hiểu chuyện, trong lòng bực mừng, khuôn mặt đỏ lựng lên, đành cúi đầu lặng yên .
Trâu Tướng Quân ở đầu ghế sô pha, đôi mắt sáng lúc ảm đạm lúc tối sầm, chằm chằm Ngụy Nhất. Có một phút giây ngắn ngủi cảm thấy điệu bộ của Ngụy Nhất thật yêu kiều dễ thương. Ngay đó cảm thấy bực bội vì đối tượng mà cô nũng chính là họ mà vốn hợp từ nhỏ! Xem cô quả thực giành hết tâm tư cho Tô Thích? Trâu Tướng Quân vốn rằng sẽ thể quen với việc Tô Thích thể xuân phong đắc ý mặt con gái, càng ngờ rằng điều khiến cảm thấy khó chịu nhất chính là việc Ngụy Nhất luôn tỏ thái độ thẹn thùng ngay mặt Tô Thích. Trâu Tướng Quân tự nhận mới là Ngụy Nhất , mới chính là phát hiện cô bé ngốc nghếch trầm lặng , câu “đợi cô lớn lên” hồi đó mặc dù chỉ là lời đùa, nhưng cũng coi như một lời hứa mặt . Cái cô họ Ngụy ngốc nghếch cần cảm kích chờ đợi sự thương hại của bò rạp đất mà tạ long ân chứ! Còn cần thận trọng và ý tứ với tư cách là vị hôn phu của Trâu Tướng Quân nữa chứ!