Trước Là Tiểu Nhân, Sau Là Quân Tử - Chương 4.3: Sân bóng rổ ngắm Thượng đế (thượng)
Cập nhật lúc: 2025-08-12 15:26:05
Lượt xem: 4
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/1LSyKCkOr4
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Ngụy Nhất gật gật đầu.
"Để chị lái xe đưa em nhé!", Ngụy Trích Tiên .
"Á! Không cần , chú Vương sẽ đưa em ."
Chú Vương là tài xế lâu năm của nhà họ Ngụy, lái xe cẩn thận. So với tính khí thất thường của Ngụy Trích Tiên, Ngụy Nhất thà xe của chú còn hơn.
Ngụy Trích Tiên đối xử với Ngụy Nhất nhưng cũng chẳng , giữa hai sự gần gũi mật vốn của các chị em gái, giờ từng cãi , chuyện trò cũng chẳng nhiều. Không nũng cũng chẳng đối nghịch. Có chuyện thì , chuyện gì thì hai bên tuyệt đối can thiệp lẫn . Thấy Ngụy Trích Tiên chủ động đưa yêu cầu đưa , Ngụy Nhất cảm thấy vô cùng ngạc nhiên.
Ngụy Trích Tiên buồn để ý tới thái độ sững sờ vì ngạc nhiên của Ngụy Nhất, lạnh lùng về phòng lấy chìa khóa xe ngoài .
Trong xe, Ngụy Trích Tiên đạp chân ga khi đèn đỏ chuyển sang tín hiệu đèn xanh hỏi: "Hôm qua... Tướng Quân đưa chị về nhà?".
"Ừm", Ngụy Nhất lên tiếng.
"Anh gì ?", đợi Ngụy Nhất trả lời, cô hỏi, "Chị mất thể diện lắm ?".
Ngụy Nhất nhớ khuôn mặt mất hết kiên nhẫn tối qua khi câu "Lôi con đàn bà say xỉn khỏi ”, còn cả tiếng thút thít van xin của Ngụy Trích Tiên nữa. Nếu sự thật, e rằng chị xong chịu nổi, lôi cả cùng đ.â.m gốc cây mất. nếu giữ vẻ mặt thản nhiên mà dối rằng “Tối qua Trâu Tướng Quân ân cần, dịu dàng, còn chị thì vẫn cao quý nho nhã như thường ngày" thì Ngụy Nhất cũng . Sau khi suy nghĩ thật kỹ, cô quyết định chọn một giải pháp an , dối một câu đầy vẻ tà giáo. Ngụy Nhất : "Hôm qua em ngủ từ sớm, gì cả”.
Điều khiến tất cả đều vui vẻ, việc đều yên .
Khi gần đến trường, giọng của Ngụy Trích Tiên vang lên, mang theo chút ý tứ phân vân dứt: "Hình như tối qua giúp chị quần áo ngủ".
Ngụy Nhất ngẩng đẩu lên , thấy chị đang cố trấn tĩnh để lái xe, lớp phấn trang điểm tinh tế che nổi vẻ thẹn thùng.
"Ờ, chắc là ! Ha ha, Trâu quả là chu đáo đối với chị", cô gắng nở một nụ trừ.
Thảo nào thể lừa dối, hóa những lời lấp l.i.ế.m là một chuyện khó khăn như ! Liên tiếp hai câu dối khiến mặt mũi cô đỏ lựng lên. Cũng may mà hai nhiều chuyện để , tới khi đến trường của Ngụy Nhất, Ngụy Trích Tiên thêm gì nữa, cũng chẳng tỏ đang vui đang buồn.
Buổi chiều, tiết học khô khốc cuối cùng cũng sắp kết thúc, vốn dĩ đang trong tâm trạng thấp thỏm, chợt thấy một bóng dáng khôi ngô tuấn tú xuất hiện phía ngoài cửa lớp, Ngụy Nhất càng như thế nào.
Nguyệt Nguyệt ở phía rõ ràng là thấy bóng dáng đó, cô cứ cuống cả lên, vội vàng nhéo nhéo mặt , đó níu lấy cánh tay của Ngụy Nhất, luôn miệng hét lên: "Tô Thích, Tô Thích! Kia chẳng là thiên thần Tô Thích ? Anh ở cửa đợi ai thế nhỉ?".
Ngụy Nhất trả lời một cách kín đáo: "Không ".
Nguyệt Nguyệt chỉnh sửa lớp phấn trang điểm lẩm bẩm: "May quá, may quá, hôm nay học, dịp may hiếm , gặp gỡ thần tượng thế mà ăn chay suốt ba năm cũng nề hà! Hai con heo cái ngủ nướng ở ký túc xá mà chắc chắn sẽ tức nổ m.á.u mắt cho mà xem!".
Ngụy Nhất thực cũng đang căng thẳng, mắt lên bảng, giả bộ như đang chăm chú giảng.
Sau khi tan học, đám bạn học trong lớp ùa ngoài. Ngụy Nhất chỉ một quyển sách và một cây bút mà thu dọn mãi vẫn xong, chẳng qua cũng chỉ trở thành cuối cùng khỏi lớp.
Tô Thích thấy cô bé cứ cúi gằm mặt xuống, còn thu dọn đồ đạc tới khi nào, liền rảo từng bước dài tới mặt cô, cất giọng tự nhiên: "Cô bé nào?".
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/truoc-la-tieu-nhan-sau-la-quan-tu/chuong-4-3-san-bong-ro-ngam-thuong-de-thuong.html.]
Vỗ n.g.ự.c tự xưng là từng trải nhưng Nguyệt Nguyệt kinh nghiệm khi tiếp xúc quá gần với Tô Thích như , cô vô cùng kích động gần như nhét cả mười đầu ngón tay trong miệng: "Tô Tô Tô... Tô Tô...”
Thiên thần họ Tô điềm tĩnh, mỉm : " Anh là Tô Thích, em là bạn của Ngụy Nhất ?".
"Vâng, , ! Em là bạn nhất của ! Hằng ngày, em quan tâm chăm sóc chu đáo!"
Ngày nào em cũng giúp lấy nước, mua cơm, chép bài, kèm học Nguyệt Nguyệt khi tràng giang đại hải, cứ nằn nì ngớt : "Em, ẹm, em một thỉnh cầu, cũng chính là nguyện vọng của cả đời em, nguyện vọng nếu thực hiện thì em c.h.ế.t cũng thể nhắm mắt!".
Ngụy Nhất toát mồ hôi hột, hết Nguyệt Nguyệt sang Tô Thích. Tô Thích : "Em ".
Sau đó Nguyệt Nguyệt từ từ đưa bàn tay với những móng dài đang run rẩy , vói vẻ mặt đầy lo sợ: "Có thể... bắt tay một cái ?".
Vốn dĩ, với phong cách thô lỗ vốn của "đại ca" Nguyệt Nguyệt trong phòng, Ngụy Nhất lo sẽ lợi dụng thời cơ mà thách quá mức, bất chấp đạo trời phép nước đưa những yêu cầu nhằm bắt chẹt khác nghịch lỗ tai như thuê phòng qua đêm với , con với ... thế mà bỗng nhiên đưa một yêu cầu hết sức đại chúng hóa, chút ý nghĩa xây dựng nào như khiến Ngụy Nhất vô cùng ngạc nhiên.
Tô Thích ôn tồn mỉm , chìa bàn tay với những ngón thon dài sạch sẽ , lập tức một bàn tay với những móng dài nắm chặt. Một bên thần thái tự nhiên, một bên thèm thuồng nhỏ dãi. Đó quả là hình ảnh chẳng hài hòa chút nào.
"Thiên thần, thật bụng, thật bình dị, dễ gần, ha ha... em, em vẫn còn một nguyện vọng nữa, nguyện vọng nếu thực hiện, em c.h.ế.t cũng thể nhắm mắt!" Nguyệt Nguyệt giơ một ngón tay lên với ý nghĩa 1, thận trọng thăm dò chút hồi hộp, lo lắng.
"Nguyệt Nguyệt!" Ngụy Nhất cảm thấy hành động đó vẻ như đang khinh nhờn thiên thần, khẽ lên tiếng nhắc nhở, tiếc rằng kẻ nhắc nhở hình như , càng cảm thấy như .
Cũng may mà thiên thần của chúng hiền từ tràn đầy tình yêu thương, xem thần sắc cũng tệ, khẽ cong môi lên: "Em ".
"Em thể chụp chung một kiểu ảnh với ?" Hai bàn tay của Nguyệt Nguyệt chắp , điệu bộ như đang cầu xin.
"Được", Tô Thích luôn chỉ mỉm cưòi.
Nguyệt Nguyệt cuống quýt hết cả chân tay, xúc động bỏ túi đựng máy Nokia của , giơ lên theo góc nghiêng bốn mươi lăm độ, mở to mắt, chụm môi, nghiêng đầu tạo dáng theo âm thanh "xoạch xoạch" ngớt của máy ảnh điện thoại. Ngụy Nhất bên cạnh, liên tục vo giấy ăn giúp Nguyệt Nguyệt lau nước bọt.
"Thiên thần, vẫn còn một nguyện vọng nữa, nguyện vọng cuối cùng! Nguyện vọng nếu thành hiện thực, em sẽ thể rút lui một cách thành công, cũng thể yên lòng nhắm mắt!"
Thiên thần họ Tô quả là lương thiện, thấu hiểu nỗi lòng của khác, vì Nguyệt Nguyệt thể yên lòng nhắm mắt, hề tỏ bực bội yêu cầu của : "Em "
"Có thể ký tặng em một chữ ? À, ký lên giấy, ký đây, đây."
... Hai mươi phút .
Nguyệt Nguyệt quyết một phen sống mái: "Thần tượng, em còn một yêu cầu..."
Đến lúc , thiên thần thể để tâm xem tình trạng khi của là mở mắt nhắm mắt nữa, chỉ chỉ đồng hồ đeo tay, ngắt lời Nguyệt Nguyệt một cách đầy lịch sự: "Xin , trận bóng của bọn sắp bắt đầu . Em và Ngụy Nhất cùng đến xem ?".
Nguyệt Nguyệt lập tức mừng rỡ ôm chầm lấy Ngụy Nhất hét lên: "Có, ! Bọn em đều ! Bọn em tất cả bốn cần bốn chỗ !". Sau đó, với chiếc áo đầy những chữ ký của Tô Thích, Nguyệt Nguyệt kéo tay Ngụy Nhất, hồ hởi đánh m.ô.n.g nhoay nhoáy lên phía . Giữ vững truyền thống của Trung Quốc là lợi lộc để lọt tay ngoài, uống nước nhớ nguồn, còn lôi chiếc Nokia màn hình chờ bằng bức ảnh chụp chung " mật" với thần tượng , bước chân sáo hồ hởi hét lên với hai cô bạn cùng phòng: "Các em , nhanh nhanh tới sân bóng rổ ngắm Thượng đế thôi! Nhanh lên nhé!".
Vừa hét lên xong, ngay sang liếc Tô Thích đang bình thản bên cạnh một cái, định thần , hắng giọng một tiếng, bắt chước theo điệu bộ của Lâm Chí Linh : "ừm, đường nhớ chú ý an , nhất định chuyện với lạ, ? Tạm biệt".
Đang ở ký túc xá, cuộc điện thoại đó, Đình Đình cũng nổi đầy da gà.