Trước Là Tiểu Nhân, Sau Là Quân Tử - Chương 24 .2: Em mong anh vui vẻ.
Cập nhật lúc: 2025-08-13 04:06:06
Lượt xem: 3
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Tô Thích đau lòng, càng ngày càng cảm thấy thể đối diện với cô. Chính cũng từng kéo dài sự hòa hợp của ngôi nhà bao...
Tô Thích chuyến sang chủ đề khác, cố ý thật nhanh "Em cần đến lớp, ở nhà tự học bằng thầy cô giảng "
Ngụy Nhất trầm ngâm hổi lâu, hỏi : "Anh, mai về ăn cơm ?".
"Cô bé! Không bỏ học!"
"Anh, mai món mới nhé, em mới học đấy!"
"Cô bé!"
Hai ai chuyện của nấy, tiếng gọi lạnh lùng nồng nhiệt cuối cùng của Tô Thích thốt lên, khóe mắt của Ngụy Nhất đỏ hoe. Tô Thích thở dài một tiếng, đành trả lời câu hỏi của cô: "Mai về, sẽ bận... thể sẽ ít về. Em đừng đợi ...", đến câu cuối cùng, lồng n.g.ự.c nỗi buồn bực lấp đầy.
"Thế còn cuối tuần?", Ngụy Nhất hỏi.
"Cũng bận”
“Còn buối tối, cả sáng sớm nữa?”
"Cô bé, mệt", Tô Thích .
Anh thật sự thấy mệt mỏi nhưng là do công việc. Công việc, dù phiền phức đến mấy thì cũng cố lúc giải quyết . Còn với Ngụy Nhất bây giờ, chuyện trái tim gần trong gang tấc nhưng xa tận chân trời. Vậy nên mệt mỏi.
"Ờ! Vậy, mệt thì đừng đến nữa! Lái xe buổi tối mà mệt như sẽ , ban ngày bận , buổi tối cũng cần đến...", lời của Ngụy Nhất chẳng còn trình tự gì nữa, mắt đẫm lệ, cô cố gắng kiềm chế, "Đợi... đợi đến khi nào rảnh rỗi thì về nhà... em sẽ đến trường học, em cũng sẽ vẫn ở đây...", Ngụy Nhất , khóe mắt giữ nổi những giọt nước mắt nữa , sợ Tô Thích thấy, cô vội cúi gằm mặt xuống, chọc chọc đôi đũa bát cơm trắng, đó những giọt nước mắt thành hàng nuối đuôi rơi bát.
Tô Thích Ngụy Nhất, cô cũng giống với những cô bé mười tám tuổi khác, buộc tóc đuôi gà, thích ăn đồ ngọt, nhút nhát, tính tình đơn giản, mỗi khi lo sợ thì dè dặt, mũi và miệng đều vài động tác nho nhỏ. Tất cả đều hết sức bình thường, như một hạt cát trong biển cả. cô là một cô gái duy nhất gửi gắm bộ tâm hồn và con cho . Lại nghĩ tới Ngụy Trích Tiên, quân tử hứa, dễ nuốt lời, bèn an ủi bản : Ngụy Nhất còn nhỏ, đang trong độ tuổi thanh xuân, sẽ gặp đàn ông yêu cô hơn nữa.
Tô Thích thể giả bộ mạnh mẽ hơn , buông đũa xuống, lạc giọng : "Anh ăn no , cô bé, đây".
"Đi luôn ?", Ngụy Nhất dường như định thần , vội vàng lên, "Anh còn ăn mà".
"Không đói", Tô Thích , khuôn mặt khiến đau lòng thêm nữa, cứ thế thẳng phía cửa.
"Anh... quần áo...", Ngụy Nhất vội đuổi theo, giơ chiếc áo khoác cởi lên mặt, hành động vẫn giống như đây. Hồi đó, mỗi việc ngoài, cả hai đều lưu luyến rời, nhưng vì công việc, . Ngụy Nhất cũng cầm quần áo cho , nhanh nhẹn như một chú thỏ, đó sẽ yêu chiều xoa xoa đầu cô, buổi tối nhớ đợi điện thoại của . Tất cả những điều đó, từ nay về sẽ xuất hiện nữa.
Tô Thích đón lấy chiếc áo khoác, lưng về phía Ngụy Nhất để xỏ giày. Anh , Ngụy Nhất đang , thậm chí còn thể tưởng tượng khuôn mặt đầy vẻ đau khổ và thất vọng của cô. Anh cố vẻ thoải mái, : "Nếu thây ở đây yên tĩnh, em thể đến bất cứ lúc nào, nhưng đừng nhiều món ăn như ... Trường học thì nhất định đến, thi thoảng về nhà thăm bố ".
"Anh, em sẽ lời ", giọng của Ngụy Nhất nghẹn ngào, dường như phía nó còn ẩn giấu một câu nữa “ Em sẽ lời , liệu thể rời xa?”
Tô Thích xỏ giày xong, thằng , tay đặt nắm cửa, mãi mà mở . Nghĩ ngợi hồi lâu, giọng như vang vọng từ một nơi xa lắm: "Cô bé xin . Anh và Ngụy Trích Tiên về với ...".
Dừng một chút, : "Sau , em hãy tự chăm sóc bản , em cũng lớn , đừng gì tùy tiện, đừng dùng bản để trừng phạt khác, như sẽ khiến họ đau lòng... Sau vẫn là của em, mãi mãi là như , nếu em gặp khó khăn thì hãy vói , nếu giúp , nhất định sẽ giúp".
Giọng của Tô Thích dừng căn phòng yên lặng tới nỗi chỉ cái kim rơi xuống đất cũng tiếng động, Ngụy Nhất ở phía đang lặng lẽ . Cuối cùng, Tô Thích cứng rắn : "Sau đừng đợi nữa. Nếu việc gì, buổi tối sẽ gọi điện. Cô bé, em thể mắng trách nhiệm..”.
Vẫn yên lặng.
Tô Thích yên tâm, cô. Ngụy Nhất đang cúi đầu thật thấp, yên nhúc nhích, chỉ thấy đỉnh đầu của cô, một xoáy tóc thật đáng yêu.
"Cô bé, em hiểu ?", Tô Thích vẫn đành lòng, bước gần nâng khuôn mặt cô lên, nước mắt cô giàn giụa.
Khuôn mặt nhỏ xinh ướt nhèm vì nước mắt, cặp đồng tử rệu rã phát những tia tuyệt vọng, cô đang cắn chặt môi để nó phát bất cứ âm thanh nào
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/truoc-la-tieu-nhan-sau-la-quan-tu/chuong-24-2-em-mong-anh-vui-ve.html.]
Tô Thích kinh ngạc, khẽ tách miệng cô , hét lên: "Cắn rách môi ! Mau mở miệng !", đưa tay ghì mạnh cô lòng, lạc giọng, "Bé con, em yên tâm !".
Ngụy Nhất từ từ ngẩng đầu lên, thấy khuôn mặt như ngọc của Tô Thích đầy vẻ đau khổ, đôi mày rậm nhíu , khóa nỗi đau thương, hố sâu ngăn cách dù sâu đến mức nào cũng thể sâu hơn nỗi đau khổ đó. Ngụy Nhất nghẹn ngào: "Anh, đừng quá đau lòng".
Ngụy Nhất bỗng nhớ những lời mà Ngụy Trích Tiên , Tô Thích căn bản là yêu cô, chỉ thương hại cô mà thôi.
Đã yêu, ở bên cũng cảm thấy vui vẻ, nếu vui vẻ, chi bằng để thoải mái , tìm thể đem niềm vui cho ây. Tô Thích yêu chị gái suốt mười năm, giờ họ ở bên , cô lý do gì mà chứ.
Ngụy Nhất gắng nở nụ , nhưng nụ đó còn khó coi hơn cả , cô cố vẻ thoải mái, vui vẻ : "Anh vẫn còn ở đây ? Anh xem, em vẫn gọi là mà, chỉ khỏi căn phòng thôi, , thăm chị.. chẳng gì đổi cả, đừng buồn nữa. Chỉ là trai cũng gì , là rể của em , la , còn thể gặp ... em luôn coi là trai mà".
Cô lau nước mắt, : "Anh, ăn thêm chút gì ".
"Không", Tô Thích thể chịu nổi vẻ cố tỏ mạnh mẽ của cô, ngay.
"Anh, đợi em, chúng cùng !", Ngụy Nhất bật dậy, vội vàng rửa bát, thu dọn cặp sách, mặc áo khoác ngoài, xỏ giày. Tất cả đều chuẩn xong xuôi, khi mặt Tô Thích, tình thần hứng khải, ngoài đôi mắt đỏ hoe , thấy nét đau khổ nào. Ngụy Nhất lè lưỡi mặt với Tô Thích, : "Em nhanh ? Đi thôi!".
Hướng mà Tô Thích cần ngược hẳn so với hướng về phía Đại học Sau khi xuốg bãi đỗ xe, Ngụy Nhất liền ngay.
"Cô bé, lên xe , lái xe đưa em về trường", Tô Thích .
"Không cần , chỉ mất vài phút thôi mà, em ăn cơm xong, coi như dạo một chút. Anh, lái xe chậm thôi, chú ý an nhé!"
"Anh yên tâm, để đưa em !", Tô Thích , giọng điệu cứng rắn.
"Anh, em một ", Ngụy Nhất hôm nay tỏ cương quyết bất ngờ, "Nếu sợ em về trường, thế gọi cố định của phòng để kiểm tra. À, nếu tiện gọi thì cũng ", cô bỗng nhớ tới lời Tô Thích , buổi tối sẽ gọi điện đến nữa.
Rầu rĩ nhanh chóng ngẩng mặt lên, cô nở một nụ rạng rỡ.
Tô Thích cũng thêm gì.
Đưa cô về trường, đó là việc duy nhất mà thể lúc , chỉ thêm cho cô một điều gì đó để giảm bớt cảm giác tội của mà thôi. Tô Thích tự nhạo bản , hóa , cũng chỉ là ích kỷ.
"Anh, em đây, tạm biệt. Chúc ngủ ngon”
"Tạm biệt."
Chia tay lưu luyến giống như khi.
Trước mắt Tô Thích như nhanh chóng tỏa một lớp sương mờ. Trong làn sương mờ ảo đó, bóng dáng nhỏ bé mong manh của Ngụy Nhất biến mất trong màn đêm đen kịt.
Khởi động, xe lao vút .
Ngụy Nhất lang thang ngoài đương, quả nhiên lời, thẳng về ký túc. Mọi đều mặt ở phòng, hỏi Ngụy Nhất mấy ngày qua , Ngụy Nhất hì hì giải thích với .
Một lát , Như Như lên điện thoại phòng “A lô, , để em gọi ... Ồ, , tạm biệt", cúp máy.
Bốn cô gái trẻ vẫn hệt như khi, đùa nghịch vui vẻ. mãi cho tới khi tắt điện ngủ.
Tuổi trẻ buồn, chủ đề trò chuyện trong đêm tối là hoàng tử ở trường học. Sau khi tắt điện, giọng nhỏ dần, mãi tới khi cô gái ham vui nhất cũng chìm sâu trong giấc mộng.
Khi còn ai thức giâc, vẫn ai đó đang cắn chặt một góc chăn, lặng lẽ suốt đêm dài.
Thổn thức, nức nở.
Đêm nay, ánh trăng tựa như ánh sáng của những giọt lệ rơi.