Trước Là Tiểu Nhân, Sau Là Quân Tử - Chương 24 .1: Em mong anh vui vẻ.

Cập nhật lúc: 2025-08-13 04:04:55
Lượt xem: 2

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/1LSDbmDgYF

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Ngụy Trích Tiên ốm nhập viện. Cô đánh cược với chính : "Tất cả thứ của Tô Thích, Trâu Tướng Quân đều sẽ chiếm đoạt ". Để bắt đầu thu hút sự chú ý của Trâu Tướng Quân, cô chọn cách ở bên Tô Thích. Cách nghĩ mặc dù phần ấu trĩ, đáng nhưng đó là biện pháp duy nhất mà Ngụy Trích Tiên thể hiện tình yêu với Trâu Tướng Quân trong bước đường cùng. Tấm thẻ bài duy nhất mà hiện giờ cô chính là tình yêu của Tô Thích, thứ mà cô từng màng tới. cú điện thoại mang ý nghĩa "mong yêu cũ chúc phúc" của cô gọi mà Trâu Tướng Quân chẳng phản ứng gì. Điều khiến cô vô cùng tức giận nhưng thế nào.

Tô Thích gọi di động của Ngụy Nhất, liên lạc , thầm nhủ chắc cô cố ý điện thoại, gặp nữa nên cũng buổn rầu một lát thôi.

Tô Thích nhận điện thoại của Trâu Tướng Quân, đôi phương hỏi thẳng: "Ngụy Nhất đang ở ?".

Tô Thích vô cùng ngạc nhiên, trả lời hỏi , "Ngụy Nhất xảy chuyện gì ?".

Trâu Tướng Quân thêm lời nào, cúp máy luôn. Tô Thích nghĩ ngay tới chuyện Ngụy Nhất mất tích, gọi điện tới phòng của Ngụy Nhất, hỏi nhà họ Ngụy, câu trả lời đều giống : "Nhất Nhất? Nửa tháng nay thấy ".

Trong thoáng chốc, khuôn mặt của Tô Thích còn chút thần sắc.

Tô Thích cố gắng trấn tĩnh tâm trạng đang rối bời của , suy nghĩ một lát, bèn lái xe lao về hướng khu chung cư Xuân Thành.

Cô bé đó quả nhiên đang ở đây! Vừa mở cửa, một mùi thịt thơm xộc thẳng mũi. Trái tim đang treo lơ lửng của Tô Thích tạm thời về vị trí cũ, bước nhà.

Trời mùa hè thường tối muộn, sáu giờ chiều vẫn còn ánh nắng, từng chùm từng sợi nhạt nhòa chiếu xiên phòng khách, kéo bóng của bàn ghế đổ đạc trong nhà dài hơn

Cặp sách của Ngụy Nhất để ở ghế sô pha. Trên bàn ăn đặt sẵn hai đĩa thức ăn nóng hổi - sườn chua ngọt vàng rộm và rau cải thảo xào xanh rờn. Hai bộ bát đũa đúng vị trí mà thường ngày cả hai thích , ở góc bàn ăn đặt một quyển sách, chiếc bút lăn lóc ngay bên cạnh. Cửa phòng bếp từ từ mở , thấy ngay khuôn mặt rầu rí của Ngụy Nhất

"Á! Anh!"

Ngụy Nhất ngờ Tô Thích xuất hiện như từ trời rơi xuống như , kinh ngạc mừng vui đan xen, đĩa thức ăn tay khẽ nghiêng, nước sốt nóng rớt xuông mu bàn tay bỏng rát. Ngụy Nhất đau tới nỗi lạc cả giọng, méo cả miệng nhưng vẫn buông tay, cố chịu đau bước nhanh tới bàn ăn mới buông đĩa xuông.

"Anh... về ... cơm nấu xong! Có thể ăn ", Ngụy Nhất Tô Thích, cảm giác vui mừng nhưng thêm chút dè dặt.

"Mấy ngày qua em ?", Tô Thích nghĩ tới Ngụy Trích Tiên, nghĩ tới lời hứa của với cô , cô gắng kiềm chế khát vọng ôm cô bé lòng, tâm hồn rắn rỏi hơn, với một khuôn mặt chút biểu cảm.

"Em cả.", Ngụy Nhất lí nhí, cúi đầu xuống, khẽ liếc trộm về phía .

"Tất cả trong nhà đều tìm em! Em ? Em thấy hứng thú khi khiến náo loạn hết lên ? Em trưởng thành , hành xử thể tùy tiện như !"

"Anh...", Ngụy Nhất Tô Thích trong bộ dạng thật đáng thương, lúng túng chùi chùi vết dầu mỡ mu bàn tay tạp dề một cách vô thức.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/truoc-la-tieu-nhan-sau-la-quan-tu/chuong-24-1-em-mong-anh-vui-ve.html.]

"Lẽ nào em rằng sẽ tìm em và lo lắng khi tìm thấy?", Tô Thích cao giọng hỏi.

"Sẽ chẳng ai tìm em. Nếu tìm... sẽ chẳng ai tìm ...", Ngụy Nhất cúi gằm mặt xuống, một giọt nước mắt theo đó rớt theo, nhỏ xuống sàn gỗ.

Tô Thích thấy đau lòng, ngữ khí cũng dịu vài phần nhưng vẫn nghiêm nghị: "Nói bậy! Mọi đều quan tâm tới em! Em tự cho là đúng, trốn ở bên ngoài vài ngày với mong gì hả?".

"Em ở ngoài, em luôn ở trong nhà mà", Ngụy Nhất khe khẽ .

Tô Thích câu gì nữa.

Cô ây chỉ ở nhà, chính là nhà mà mua cho, ngôi nhà từng là của chung hai ... Quả nhiên cô ây đang ở nhà, đang đợi , giống như thường ngày, bài tập, nấu cơm, đợi về ăn cơm, nếu về nhất định sẽ gọi điện báo , nếu gọi điện, cô sẽ cứ chờ. Không sẽ đợi đến mấy giờ đêm nữa. Người về nhà chính là .

hiểu rằng, tuy căn hộ ở chung cư Xuân Thành vẫn còn nhưng nhà thì tồn tại nữa. Cũng thể cô hiểu, chỉ là tính , vẫn vờ như .

"Em sẽ đến?", Tô Thích lạc giọng hỏi.

Ngụy Nhất lắc đầu, dùng tay lau nước mắt, bỗng nhiên thần thái tươi tỉnh hẳn lên: "Anh, mau rửa tay ăn cơm ! Em hầm món canh xương với củ cải, món mà thích nhất đây!".

"Vậy... ngày nào em cũng nấu cơm?" Ngày nào cũng nấu những món ăn như thường ngày hai vẫn ăn đợi về? Tô Thích dám tưởng tượng, một cô gái mới mười tám tuổi đầu thể ngây ngô sống trong chờ đợi suốt nửa tháng đợi với cảnh vật còn đây mà thì ở nơi nào như thế.

Ngụy Nhất dường như thấy, khuôn mặt rạng rỡ chạy tới chạy lui bếp, múc canh bê ngoài, đợi Tô Thích cơ hội mở miệng, vội vàng chui bếp, miệng liên tục : "Đợi một lát, em thái ít hành hoa rắc lên bát canh là thể ăn rổi..".

Bóng dáng nhỏ bé bận rộn của cô thật giống thường ngày. Không, còn bận hơn thường ngày, bận đến nỗi còn thời gian để ý tới Tô Thích, bận đến nỗi thấy ánh mắt đầy thương xót và kịp những lời hỏi han của . Trong lòng cô hiểu rõ nhưng cố vẻ hề xảy chuyện gì, chỉ sợ kinh động giấc mơ . Hình như cô nhất định cho rằng, chỉ cần thì mãi mãi sẽ tỉnh giấc.

Hai xuống, bắt đầu ăn cơm, vẫn hương vị quen thuộc, cũng quen thuộc nhưng Tô Thích dám ngẩng đầu, khống dám đối diện vói đôi mắt trong sáng .

"Anh, cơm ngon ?"

"Ngon. Cơm cô bé nấu đều ngon", Tô Thích thành thật trả lời.

"Ha ha", Ngụy Nhất một cách ngây ngô, khuôn mặt hạnh phúc, "Anh, dạo về nhà...”

Tô Thích sững , Ngụy Nhất lập tức : "Nhiều việc quá ? Các vụ kiện tụng cứ liên miên dứt ?".

Loading...