Trước Là Tiểu Nhân, Sau Là Quân Tử - Chương 22 .2: Một tình yêu mười năm như một.

Cập nhật lúc: 2025-08-13 03:47:30
Lượt xem: 4

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/1LSDbmDgYF

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

than ông Trời công bằng với , cho cô kết tóc xe tơ với cô yêu, lẽ nào bắt cô chứng kiên cảnh tượng trớ trêu , còn đày đọa cô những lời như d.a.o cứa tim thế? Mười năm trôi qua, cô đánh đổi cả tuổi xuân của minh để nhận một câu tuyệt tình tuyệt nghĩa như thế ? Ngụy Trích Tiên càng nghĩ càng thấy xót xa, càng nghĩ càng thấy cùng đường, cảm thấy còn lý do gì để lưu luyến cuộc sống nữa.

gào thét: " sống nữa, thấy mệt mỏi lắm , thật sự sống nữa!".

Tô Thích vô cùng thương xót, ôm chặt cô lòng: "Ngốc nào, linh tinh gì ?".

"Hu hu", Ngụy Trích Tiên ôm chầm lây Tô Thích, gục mặt lồng n.g.ự.c , : "Tên Trâu Tướng Quân khốn nạn cần tớ nữa , tớ uổng phí mất mười năm tươi . Anh từ bỏ là từ bỏ ngay ? Tớ còn gì nữa ! Mười năm trôi qua, tớ chẳng giữ gì cả".

“Cậu còn tớ đây! Tớ luôn ở bên !", Tô Thích nhất thờixúc động, lời thốt liền cảm thấy hối hận, bất giác sang con gái khác trong phòng.

Ngụy Nhất tơi tả, đờ đẫn Tô Thích và chị gái.

Trâu Tưóng Quân bớt đau hơn, cố gắng mở mắt, cảm thấy một nửa thế giới như đang nhuốm màu đỏ rực. Nỗ lực tìm kiếm bóng dáng của Ngụy Nhất, chợt thấy cô gái ngốc nghếch đang ngây Tô Thích và Ngụy Trích Tiên ôm . Khuôn mặt ngập tràn sự tổn thương đó khiến ruột gan Trâu Tướng Quân rối bời. Anh gượng dậy, bàn tay to lớn chùi bừa vết m.á.u đang rỉ từ đuôi mắt. Chầm chậm tiến , nắm tay vung mạnh trúng đầu Tô Thích.

Ngụy Nhất chứng kiến tất cả, cô kịp suy nghĩ, cũng chẳng câu nào, liền lao tới.

Trâu Tướng Quân mặt, vội thu tay nhưng kịp nữa , cú đ.ấ.m vẫn theo đà rớt xuống, đánh thẳng lưng Ngụy Nhất, một tiếng kêu vang lên

Ngụy Nhất rên một tiếng, mềm oặt ngã khuỵụ xuống đất, ngay lưng Tô Thích.

"Em đúng là đồ ngốc!", Trâu Tướng Quân lao tới, ôm lấy tấm mỏng manh gầy guộc của Ngụy Nhất đặt cô thẳng, giọng run rẩy, "Đầu óc em vấn đề hả? Em thấy hai bọn họ ? Sao em cứu ?", xong, cơn bực tức tiếp tục bốc lên, dậy.

"Trâu... Trâu... hụ.., hụ...", Ngụy Nhất nắm chặt lấy tay Trâu Tướng Quân, cứ một câu là một trận ho như chực xé toang lồng ngực, "Đừng đánh .hụ… hụ... đừng đánh Tô”

Trâu Tướng Quân cảm thấy thế giới đều đang rối tung lên, huyệt thái dương giật giật liên hồi, hằn học Tô Thích.

Tô Thích thấy Ngụy Nhất đỡ đòn , đầy những vết thương, thở thoi thóp, trong lòng lo lắng thương cảm. Lúc , Ngụy Trích Tiên vẫn nắm chặt lấy tay Tô Thích khiến tiễn thoái lưỡng nan, chỉ thể gọi Ngụy Nhất, "Cô bé, cô bé!".

"Anh... Em ... Em... Em nghỉ... một lát... á...", Ngụy Nhất cố kìm nén cảm giác đau như xé rách lục phủ ngũ tạng nhưng vẫn quên an ủi Tô Thích.

"Em đúng là đồ ngốc, đừng động đậy! Đừng gì cả! Anh sẽ đưa em tới bệnh viện ngay!", Trâu Tướng Quân lo lắng tới nỗi hét toáng lên, m.á.u rỉ từ đuôi mắt lẫn những giọt mồ hôi, rớt xuống khuôn mặt trắng bệch của Ngụy Nhất, khiến bộ dạng cô trông thật đáng sợ.

"Anh Trâu... hãy... để em nghỉ một lát. em hít thở một chút... em động đậy... cho em nghỉ một lát... đừng đụng em."

"Cô bé!", Tô Thích đau lòng gọi, giằng tay Ngụy Trích Tiên , lao tới bên Ngụy Nhất như ôm chầm lấy cô.

"Đừng động !", Trâu Tướng Quân hung dữ .

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/truoc-la-tieu-nhan-sau-la-quan-tu/chuong-22-2-mot-tinh-yeu-muoi-nam-nhu-mot.html.]

Tô Thích nghĩ, khả năng Ngụy Nhất nội thương nên cũng dám lay động cô mà vội rút điện thoại gọi cấp cứu.

Trong vòng mười phút khi xe cấp cứu đến nơi, cả bốn ai câu gì.

Đôi mắt Ngụy Nhất nhắm nghiền như đang ngủ, chỉ thể thấy dấu hiệu của sự sống qua hàng mi cong đang khẽ lay động. Khuôn mặt trắng bệch, những vết cào cấu do Ngụy Trích Tiên gây kịp khô miệng, vết m.á.u đông da. Trâu Tướng Quân ôm đầu Ngụy Nhất, chăm chú cô, chút động đậy.

Ngụy Trích Tiên đang nghĩ về vận mệnh, cũng vẫn im lặng.

Tô Thích khuôn mặt nhỏ nhắn đầy những vết thương của Ngụy Nhất, thương xót thế nào, chỉ thể cầu mong xe cấp cứu mau tới nơi.

Cuối cùng, của trung tâm cứu hộ cũng khiêng cáng cứu thương tiến phòng, thận trọng đưa Ngụy Nhất lên. Trâu Tướng Quân bám sát bên cạnh, luôn miệng hét: "Nhẹ tay một chút, nhẹ tay một chút! Cô thương nặng! Bảo mấy ngưòi nhẹ tay một chút, hiểu hả?"

Nhân viên y tế lườm một cái, cũng nhiều lời, khiêng Ngụy Nhất .

Lúc đó, Ngụy Nhất bất ngờ mở mắt, níu lấy tay áo của Tô Thích: "Anh, em sợ, đừng rời xa em!".

Không ý cô định là sự chia ly trong giây phút là mãi mãi. Ngụy Nhất mặc dù tính cách đơn giản nhưng tâm tư tinh tế hơn bất kỳ ai khác, cô là kẻ mù, cũng chẳng ngốc nghếch.

Có một tình yêu, mười năm như một. Cô đối với thế, đối với cô ây cũng như .

Tô Thích đang định đương nhiên sẽ ròi xa nhưng bàn tay Ngụy Trích Tiên kéo , với bộ dạng thật đáng thương, cất tiếng gọi: "Thích...”.

Tô Thích đành với Ngụy Nhất: "Cô bé ngoan nào, chị em cũng đang tinh thần hoảng loạn, động viên cô ây , đợi bác Ngụy về, sẽ viện với em ngay. Có , cô bé?".

Ngụy Nhất nên lời, hình như cô chạm vết thương, khe khẽ rên rỉ.

lúc sắp , cô yếu ớt xác nhận: "Anh, chỉ là một đêm thôi, ngày mai nhất định sẽ trở , đúng ?"

Lúc , Ngụy Nhất càng khẳng định rõ hơn, con gái khiến Tô Thích đau khổ nhớ nhung suốt mười năm qua chính là Ngụy Trích Tiên.

Con mắt của Tô Thích quả tầm thường, Trích Tiên xinh kiều diễm, phẩm hạnh và dung mạo đều tuyệt vời, vốn là đối tượng để những tầm thường hướng tới. Đứng bên chị gái, bản dù chỉ một chút cơ hội chiến thắng cũng . Càng cần nhắc tới thứ tình yêu mười năm như một .

Cho dù là viển vông, xa vời, cô cũng tranh giành: "Ngày mai sẽ trở về bên cạnh em, đúng ?".

Đối diện với đôi mắt đầy đau khổ của Ngụy Nhất, Tô Thích thể đưa câu khẳng định, những lời định cứ nghẹn nơi cổ họng.

Trâu Tướng Quân bước tới, sốt ruột cắt ngang sự lưu luyến : "Muốn thì , thì tránh ! sẽ trông nom Ngụy Nhất".

Lúc , nếu đưa cho một cung tên, thể biến thành vị thần bảo hộ Apollo đầu đội trời chân đạp đất, mẽ hiên ngang hết sức trung thành.

Loading...