Trước Là Tiểu Nhân, Sau Là Quân Tử - Chương 21.1: Trút giận.
Cập nhật lúc: 2025-08-13 03:39:55
Lượt xem: 3
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/9KUV8bsqzA
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
“Anh còn nhắc nhở mày giấu tao cơ đây! Các gì hả? Ngoại tình? Nói tao cứ bám riết lấy ? , tao hổ, Ngụy Trích Tiên lòng tự trọng! Ban đầu, chính đến tán tỉnh tao ! Nếu thế thì cuộc đời tao liệu lên xuống chẳng xong như thế ? Anh tán tỉnh, liệu tao sống nhẫn nhịn như thế ? Nói ngay! Các giấu giếm, lén lút hẹn hò bao lâu ? Bắt đầu từ bao giờ! Nói!”
“Chị... thật sự chuyện đó mà!”, Ngụy Nhất hét lên.
Ngụy Trích Tiên thể lọt những câu đó, cô quát tháo ầm ĩ, khua chân múa tay, mắng chửi thậm tệ:
“Đồ thối tha! Thối tha! Thối tha! Đê tiện! Sinh quyên rũ đàn ông! Mày Tô Thích mà còn thỏa mãn ? Mày nghĩ cho Tô Thích ? Một đàn ông đầy cao ngạo như Tô Thích, mày nỡ lòng nào cắm sừng , mày bảo thế nào để chịu đựng nỗi đau khổ !”
Ngụy Trích Tiên đúng nỗi đau nhất của Ngụy Nhất, dù cả hai Trâu Tướng Quân cưỡng hôn đều do cô tự nguyện, nhưng rõ ràng vẫn khiến Tô Thích coi là kẻ cắm sừng, thể của cô trở nên nhơ nhớp khi đàn ông khác chạm , còn trong sạch nữa . Cô đau khổ, oán hận, tủi nhục, nhưng tiếc, nỡ buông xuôi. Cô chỉ còn cách tự an ủi bản rằng ai chuyện , chỉ cần , tuyệt đối sẽ chẳng ai ... Cô cứ ngỡ, sự việc cứ thế trôi qua nhưng khi Ngụy Trích Tiên mang hai từ “cắm sừng” bày mặt cô, vết thương khô m.á.u đó nay vỡ toạc, m.á.u thịt bên trong những lành hẳn mà còn bắt đầu thối rữa.
“Chị, đừng nữa, đừng nữa!”, Ngụy Nhất như van nài.
“Hừ!”, Ngụy Trích Tiên khẩy, thấy phản ứng lúc của em gái chẳng xác nhận .
Cô giúp việc thấy tiếng động mạnh, vội chạy lên gõ cửa phòng: “Tiểu thư, lão gia bảo lên xem xảy chuyện gì”.
Ngụy Trích Tiên lạnh lùng : “ đang dạy bảo kẻ đê tiện chuyên tranh cướp đàn ông. Xuống ngay, việc của cô ở đây”.
“Lão gia , buổi tiệc sắp bắt đầu, ông bà sắp bảo hỏi tiểu thư .”
“Cút !”, Ngụy Trích Tiên hét lên, cô để ngoài thấy bộ dạng như thế của .
Cô giúp việc liếc sang Ngụy Nhất đang lóc thảm thương một cái dám nhiều lời, cui cút xuống.
Ông bà Ngụy sóng đôi cùng tham dự buổi tiệc chiêu đãi dành cho các doanh nhân trong ngành, để hai chị em Ngụy Trích Tiên ở nhà. Cô giúp việc chen ngang lúc đó khiến hai chị em yên lặng một lát. Bầu khí là một dải tĩnh mịch, thỉnh thoảng vọng tiếng thút thít của Ngụy Nhất dù cô gắng sức kiềm chế.
Ngụy Nhất bàn, vẫn một tư thế kéo dài trong suốt gần nửa giờ đồng hồ. Ngụy Trích Tiên giường, ánh mắt đờ đẫn, đang nghĩ gì.
Ngụy Trích Tiên đột nhiên bật , trong đôi mắt đang mở to của cô như làn sương mù bao phủ, tiếng nức nở, trong phút chốc, từng giọt nước mắt nặng nề rớt xuống tấm thảm trải sàn trắng muốt. Ngụy Nhất thấy một ánh sáng lóe lên, đầu , thấy chị gái đang , cô đỗi kinh ngạc:
“Chị... sự thật như chị nghĩ !”
Đây là đầu tiên cô bắt gặp chị gái mặt . Ngụy Trích Tiên gì, ánh mắt như ngây dại.
“Chị!” Những giọt nước mắt vốn dừng giờ rớt xuống, dù Ngụy Nhất và chị gần gũi nhưng một giọt m.á.u đào hơn ao nước lã, cô cũng cảm thấy đau lòng.
“Đừng gọi tao là chị, tao em gái”, Ngụy Trích Tiên mở miệng, ban nãy cổ họng rát bỏng nên giọng giờ cũng lạc hẳn .
“Chị!”, Ngụy Nhất nức nở, run rẩy tiến gần.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/truoc-la-tieu-nhan-sau-la-quan-tu/chuong-21-1-trut-gian.html.]
“Mày đừng gần đây”, Ngụy Trích Tiên ngẩng đầu cô như một xa lạ, nhưng mang một vẻ uy nghiêm thể cưỡng .
Ngụy Nhất đành dừng bước.
“Căn bản là mày hiểu ”, cô chậm rãi mở lời, giống như giải thích, vẻ đang tự nhủ, “Tao yêu nhiều như thế. Yêu mười năm nay, , lâu hơn nữa cơ, khi bắt đầu bước chân cấp ba, đầu tiên thấy , tao yêu . Cho đến tận bây giờ, trái tim tao bao giờ nhường chỗ cho đàn ông nào khác ngoài . Vì , tao từ bỏ sự nghiệp học hành, bỏ bê cả lý tưởng, cũng bỏ qua nhiều đàn ông tử tế. Rốt cuộc, tao nhận gì? Nhận sự phản bội của đàn ông, mà đối tượng chính là đứa em gọi bằng chị suốt mười mấy năm nay... Mày hiểu cảm giác đó ?”, cô hỏi nhưng mắt Ngụy Nhất, chẳng đang vẩn vơ ở nơi , “Mày hiểu . Thế còn mày, thể hoang phí tình yêu, thể thuận lợi bề, vẻ ngoài xinh thì nào, rốt cuộc vẫn đấu một câu thanh xuân vô địch, ha ha. Mày Tô Thích, bây giờ chiếm cả Trâu Tướng Quân. tao chỉ thôi... Giờ đây, tao gì cả .”
Lần đầu tiên Ngụy Trích Tiên dốc hết những điều thầm kín trong lòng với em gái, cũng đau khổ lẫn bi thương. Không còn giống như một tiểu thư đài các, cao ngạo, tuyệt sắc giai nhân nữa.
Cô chỉ là phụ nữ mất tình yêu. Mà phụ nữ, một khi mất tình yêu, nó dường như cũng lấy theo cả tính mạng của cô .
Ngụy Nhất thổn thức, nên lời.
Lại một bầu khí yên lặng.
Khoảng nửa giờ đồng hồ , nghĩ điều gì, Ngụy Trích Tiên lao ngoài, một lát , trong tay là chiếc điện thoại di động, cô lạnh lùng lệnh: “Gọi điện cho Tô Thích!”.
Ngụy Nhất chị gái đang nghĩ gì, trực giác mách bảo cô thể theo lời của Ngụy Trích Tiên . Cô lắc đầu: “Không, ”.
“Gọi! Chính mày cho là mày những chuyện gì!”, Ngụy Trích Tiên lạnh lùng .
“Không! Chị, đừng!”, Ngụy Nhất hiểu , cô nhảy dựng lên, lẩn tránh chiếc điện thoại đó giống như đang lẩn tránh một con rắn độc.
“Có cần tao bấm giúp ?”
“Chị, em van chị! Đừng như !”
“Mày cũng sợ mất Tô Thích? Mày cũng hiểu sự đau khổ? Khi mày lén lút hẹn hò với Trâu Tướng Quân, nghĩ cho tao? Mày tao đau khổ, tao cũng mày thể ngóc đầu lên ! Ha ha!”, Ngụy Trích Tiên dường như biến thành một con khác, khuôn mặt u ám xuất hiện nụ xảo trá.
“Chị! Đừng với Tô Thích! Giữa em và Trâu Tướng Quân thật sự gì !”, Ngụy Nhất bật , tâm trí hoảng loạn.
“Nhìn bộ dạng đê tiện của mày kìa! Mỗi câu là một từ , cứ là đàn ông thì mày đều gọi là hết ? Mày rốt cuộc thêm bao nhiêu nữa?”
Ngụy Nhất nghẹn cổ họng, chỉ .
“Mày gọi ?”
“Không”, Ngụy Nhất khẽ nhưng ngữ khí kiên định, lắc đầu quyết cầm điện thoại.
“Được , Ngụy Nhất. Mày còn mặt mũi nào để chuyện với Tô Thích nữa đúng ? Vậy thì tao sẽ giúp mày ”, Ngụy Trích Tiên xong, bấm gọi Tô Thích.