Trước Là Tiểu Nhân, Sau Là Quân Tử - Chương 20 .1: Lần đầu nếm thử tình yêu.
Cập nhật lúc: 2025-08-13 03:30:23
Lượt xem: 2
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
“Cũng thể”, Trâu Tướng Quân hờ hững trả lời, trầm ngâm suy nghĩ một lát và hỏi, “Tại khi ở nhà em ít như ?”
“Họ thích em”, Ngụy Nhất trả lời.
Câu cô từng , nhưng là với Tô Thích.
Ngụy Nhất là một cô bé chịu ấm ức ngay từ khi còn ở trong bụng , câu chỉ thể với những gần gũi, thiết nhất mà thôi. Tô Thích thể coi là một như thế. Còn thứ hai, ngờ là Trâu Tướng Quân. Cũng thể bởi Trâu Tướng Quân cùng cô tận hưởng tình thương của dì, khiến cô cảm thấy thiết hơn.
“Tại họ thích em? Đã xảy chuyện gì thế? Nói cho !”, Trâu Tướng Quân quan tâm hỏi han.
Anh cho rằng đây là những hiểu lầm của độ tuổi mới lớn, cũng cảm thấy nhà họ Ngụy đối xử với Ngụy Nhất lạnh nhạt.
Nguy Nhất từ nhỏ , sự đời của chút xáo trộn gì, thêm mang thêm niềm vui, cũng chẳng đem tới nỗi đau khổ cho gia đình. Cô giống như tàng hình, cũng mà cũng chẳng . Khi đang trong tâm trạng thì gọi cô chuyện vài câu. Kể cả mấy ngày liền cô xuất hiện thì cũng ai hỏi thăm. Bố hề ôm cô cưng nựng dù chỉ một , Ngụy Trích Tiên càng buồn chuyện với cô. Mọi đều quên cô là con , chứ cỏ cây chỉ để trồng trong chậu cảnh, đặt ở ban công, chỉ cần ánh nắng và nước mưa là sẽ tự sinh trưởng. Ngụy Nhất cũng thế, cô luôn ném một xó xỉnh nào đó để tự sinh tồn. Từ nhỏ cô thế nên chẳng bao giờ gây chuyện, ngoan ngoãn lời và hề bất cứ yêu cầu gì. Người khác đối với cô , cô cảm kích trong lòng, còn nếu họ để ý tới cô, cô cũng coi đó là chuyện thường tình. Chỉ dì là thật lòng yêu thương cô nhất. Cũng chỉ khi mặt dì, cô mới trở với vẻ nhõng nhẽo của một đứa trẻ.
đó, dì tuổi cao, sức khỏe yếu dần. Năm năm , dì bỗng đổ bệnh ông Ngụy đưa đến nơi . Ông Ngụy nể tình bà đối xử với hai cô con gái của nên vẫn thường xuyên chi tiền để bà chữa trị ở bệnh viện nhất.
Vừa nhập viện, thế mà năm năm trôi qua.
“Nghe những giúp việc , hình như nhà họ Ngụy con trai. Bố em sinh thêm bé trai nhưng đến khi em sinh thì bố thất vọng... Nguyên nhân lẽ là thế, những thứ đó thực em cũng và rõ lắm...”, Ngụy Nhất , thần sắc ảm đạm, đó ngẩng đầu Trâu Tướng Quân .
Biểu hiện cố gắng tỏ mạnh mẽ đó khiến trái tim Trâu Tướng Quân thắt , bất giác nắm bàn tay cô, : “Nhất Nhất, em chịu nhiều ấm ức ?”.
“Đâu ! Dì thương em mà!”, Ngụy Nhất nheo nheo mắt mỉm .
Trâu Tướng Quân cô đầy dò xét, đôi mắt sắc như chim ưng dường như thể thấu lớp vỏ ngụy trang của cô. Ngụy Nhất đành lùi bước, cúi gằm mặt xuống.
Trâu Tướng Quân cảm thấy đành lòng nên chuyển sang đề tài khác: “Không ngờ tay nghề của cô bé ngốc nghếch khá như ! Anh tưởng em chẳng gì cơ đấy! Đồ uống ngon lắm, em nhiều hơn nhé, vẫn uống nữa”.
Những đầu bếp đều rằng, đồ ăn thức uống do chính tay khách hàng công nhận là một điều hạnh phúc. Ngụy Nhất cũng để ý tới khẩu khí đầy tính bá chủ của Trâu Tướng Quân, híp mắt thôi.
Đang là ba giờ chiều, ánh nắng lệch dần về hướng Tây, nhiệt độ cao, khuôn mặt của Ngụy Nhất cũng ửng đỏ, đầu mũi rịn một lớp mồ hôi mỏng. Cô ngước khuôn mặt nhỏ nhắn của lên, nở nụ khuyến rũ, thuần khiết, lương thiện, hề sự dơ dáy thèm khát. Những thói đời trong nhân gian như nghi ngờ, lừa bịp lẫn , cố ý gây hấn vì lợi ích, giao dịch tiền quyền, mưu đồ cầu lợi... đều thể nhuốm đôi mắt trong sáng của cô.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/truoc-la-tieu-nhan-sau-la-quan-tu/chuong-20-1-lan-dau-nem-thu-tinh-yeu.html.]
Hai bên đường, hàng cây ngô đồng cao sừng sững, tháng Năm đúng là mùa hoa ngô đồng nở rộ. Từng cơn gió nhẹ thổi tới, bóng cây khẽ đung đưa, từng chùm hoa ngô đồng trắng như tuyết, lượn bay khắp trời. Cô gái Ngụy Nhất trong ánh nắng mát dịu, váy trắng, nở nụ tươi tắn với Trâu Tướng Quân. Trâu Tướng Quân liền cảm thấy cả thế giới cũng trở nên dịu mát. Người thường , mỹ nhân xuất hiện trong mắt kẻ si tình chứ nhan sắc con mê hoặc, chân lý thật đúng.
Vị chua chua ngọt ngọt của nước chanh còn vương mãi môi, lưỡi, khác với mùi vị của những thứ mà vẫn thường tới, vẫn thể dễ dàng mua . Đó là thứ mà bản từng nghĩ rằng nó tồn tại nữa, chỉ thể cảm nhận nó qua truyền thuyết thôi... Hôm nay phúc nếm vị ngọt ngào, đẽ của nó .
Tên khoa học của mùi vị đó gọi là tình yêu.
“Còn uống nữa ?”, Ngụy Nhất thấy Trâu Tướng Quân thẫn thờ , lên tiếng nhắc nhở.
“Ừm”, Trâu Tướng Quân đưa chai nước ghé sát miệng nhưng vội uống ngay. Giống như đang thưởng thức loại đổ uống hiếm , tuyệt vời nhất thế gian, khẽ nếm, dòng nước chanh tuyệt vời thấm tận tim phổi, thanh khiết như chủ nhân của nó , thể giúp gột rửa tâm hồn. Lại thêm một ngụm nữa, cảm giác thật say sưa sảng khoái, còn thức uống nào ngon hơn thế nữa. Chua mà gắt, ngọt nhưng ngấy, hương chanh thơm mát kèm thèo vị thanh nhẹ của mật ong, từ đầu lưỡi tới cuống họng đều sảng khoái, uống xong mà trong miệng vẫn lưu hương thơm thanh mát cùng cảm giác ngòn ngọt nơi cổ họng. Lần đầu tiên Trâu Tướng Quân uống mà thấy thích thú, uống thêm mấy ngụm nữa . nhưng sợ nhanh hết, nỡ uống.
Anh ngẩn ngơ, sững sờ, giống như một thiếu niên đầu nếm thử hương vị của tình yêu.
Ngụy Nhất thúc giục, kiên nhẫn chờ nghỉ ngơi, uống nước. Cô lặng lẽ bên cạnh, gấu váy bay bay, khuôn mặt thảnh thơi.
Trâu Tướng Quân nhủ thầm, tất cả những việc đây đối với cô thật khiến cả lẫn thẩn đều phẫn nộ, cô là tiên nữ, thể dễ dàng khinh nhờn như thế .
Bệnh viện xây dựng ở một nơi hẻo lánh, ngay cả taxi cũng hiếm qua nên chỉ còn cách xe buýt. Lần , Ngụy Nhất chủ động trả tiền vé cho , đây cũng là đầu tiên Trâu Tướng Quân tiêu tiền của phụ nữ. Thấy Ngụy Nhất Tất tự nhiên móc tiền trả tiền vé cho , trong lòng ngập tràn tình yêu, cảm giác thật ấm áp. Anh thấy gần gũi với cô hơn một chút.
Trâu Tướng Quân liền hỏi điện thoại của Ngụy Nhất: “Cho điện thoại của em , chỉ khi nào việc mới tìm em thôi”.
Ngụy Nhất nghĩ một lát, cảm thấy lý do để từ chối liền cho điện thoại của .
“Lần chớ tùy tiện nữa đấy, đừng để tìm em”, nghiêm túc .
Cảm thấy những lời đó phần mập mờ, cô mặt ngoài cửa sổ, né ánh mắt của Trâu Tướng Quân nhưng thể tránh mùi hương bạc hà nhè nhẹ thanh khiết cơ thể .
“Về trường học lấy xe đưa em về”, Trâu Tướng Quân khẽ .
Một tiếng , hai về tới trường học, đều chút mệt mỏi. Đi đến chỗ đậu xe, Ngụy Nhất đưa tay kéo cửa của xe thì Trâu Tướng Quân trợn mắt , khiến cô sợ đến nỗi co vai rụt cổ, ngoan ngoãn lên hàng ghế .
Trâu Tướng Quân lẳng lặng đổ về phía cô, Ngụy Nhất kinh nghiệm từ , sẽ thắt dây an giúp cô nên vội vàng : “Để em tự , để em tự ”.