Mỗi , trong thời thanh xuân tươi trẻ đều một vài hành động khiến khác ngạc nhiên và bản cũng bất ngờ, cuối cùng, khi nhớ , sẽ hận một nỗi thể chui xuống đất mà trốn , sẽ cảm thấy ân hận về những hành động bột phát đầy phấn khích đó, Ngụy Nhất – trong thời thanh xuân tươi trẻ , cũng một hành động phấn khích thực sự rung động lòng .
Thời gian đó, để hưởng ứng cuộc vận động cuộc sống xanh vì môi trường, Ngụy Nhất chuẩn học xe đạp nhưng cô hổ, thể giữ thần thái tự nhiên khi mất mặt những khác. Cô rằng, nếu thế mà là học xe đạp, chắc chắn sẽ trở thành trò cho khác. Vì , hằng cô cố gắng dậy thật sớm, chọn một nơi vắng vẻ, một tập luyện.
Mới qua sáu giờ theo giờ Bắc Kinh, mặt trời còn mọc, bầu trời trắng xanh điểm xuyết vài rang đỏ. Cảnh tượng quả thực tươi mới và đẽ.
Tô Thích chơi bóng một lát, thấy trời sáng bèn về.
Anh đúng con đường vắng vẻ mà Ngụy Nhất chọn để tập xe, bắt gặp cú ngã thứ năm mươi của Ngụy Nhất.
Cú ngã mới khéo , chổng vó lên trời, còn ngã đúng chân của Tô Thích nữa chứ.
Ngụy Nhất ngước mặt lên trời, trai khôi ngô đang xuống với đôi mắt lá răm tuyệt chính là Tô Thích – mà cô thầm thương trộm nhớ bấy lâu nay!
Trong khi đó, con đường râm mát trong vườn trường , chim hót hoa tỏa hương, ít lui tới, quả là một khung cảnh lí tưởng để bày tỏ tình cảm giống như trong những cuốn tiểu thuyết tình yêu. Ngụy Nhất nghĩ , ma xui quỷ khiến thế nào mà cô liền nảy sinh mong mãnh liệt bày tỏ tình cảm với Tô Thích.
Vậy là cô thản nhiên dậy, : “Xin chào, em là Ngụy Nhất, em thích ”, nghĩ một lát, thêm câu, “Cả phòng ký túc xá chúng em đều thích ”.
Vốn dĩ thấy một cô bé ngã, Tô Thích vội rảo bước tiến đến để đỡ dậy. Nghe lời thổ lộ của Ngụy Nhất, cánh tay đang đưa ngang chừng của bỗng sững .
Lúc đó, Ngụy Nhất còn trẻ, kinh nghiệm yêu đương, thổ lộ tình cảm là một việc đắn đòi hỏi “hàm lượng kỹ thuật” cao, cần mở đầu và kết thúc, khi thổ lộ còn đợi ý kiến của đối phương.
Vậy mà lúc đó, khi những câu đầu mà cuối như , Ngụy Nhất thấy vài phần hổ, phủi phủi đất bám mông, dắt xe đạp bỏ luôn.
Tô Thích ngây theo vết bánh xe đạp in đường. Mải hồi lâu, khẽ bật . Thực , khi Ngụy Nhất , chú ý tới cô . Đó là một năm đây, Ngụy Nhất nấp ở bên hồ nước trong trường Đại học S, thổn thức chỉ một . Ban đầu còn thút thít đau khổ, đó là những tiếng nức nở thể kiềm chế. Khi Tô Thích xúc động - một cô gái như hoa thế , điều gì khiến cô một cách thảm thiết như .
Trên đường về ký túc xá, Ngụy Nhất suy nghĩ về những chuyện xảy , cảm thấy vô cùng mất mặt, bèn bò giường, chui trong đống chăn, hổ đến nỗi tự chôn sống trong chăn cả ngày trời.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/truoc-la-tieu-nhan-sau-la-quan-tu/chuong-2-3-su-rung-dong-cua-nguy-nhat.html.]
Một thời gian dài về , Ngụy Nhất đều cố ý tránh mặt Tô Thích. Nếu là oan gia ngõ hẹp, ngó nghiêng bốn phía thấy còn con đường nào khác thì cũng đành nhắm mắt cúi đầu lao nhanh về phía . Trong lòng ngừng tự an ủi rằng: Anh quên mặt , căn bản là rõ…
Lấy tựa đề của tạp chí Tri âm để tổng kết: Một nửa học kỳ vội vội vàng vàng qua , mi mất mặt buồn rầu vì cái gì? Ngụy Nhất càng thể ngờ , khi kỳ nghỉ đông còn kết thúc, cô gặp Tô Thích trong bữa tiệc sinh nhật của bạn trai chị gái .
Ngụy Nhất luôn băn khoăn day dứt về câu chuyện tình ái vô cùng đáng tiếc đây. Biết thế nào khi Tô thiên thần chỉ thính giác mà trí nhớ cũng chẳng kém. Anh chỉ nhớ cô, mà ngay cả một việc ngốc nghếch là cô giữ quần áo cho , cũng nhớ rõ.
Đây chỉ là một việc mất mặt, mà rõ rành là một việc mất mặt! Ngụy Nhất tự an ủi – từ nay về sẽ để xảy những chuyện mất mặt hơn thế nữa. Nghĩ như , cứ coi như qua một kiếp nạn lớn trong đời .
Trong lòng Ngụy Nhất ngập tràn cảm xúc, nhủ thầm, Tô Thích là một thiên thần nhưng thực bình dị gần gũi, nhớ rõ từng nguyện vọng nhỏ bé của thường dân, còn đặc biệt tìm cơ hội như thế khiến hộ thỏa lòng mong ước, thật lương thiện bao.
Tô Thích bỗng mặt sang hỏi: “Nghe em giữ quần áo giúp ?”
Trợn mắt, lắc đầu, Ngụy Nhất xua tay phủ nhận: “Làm gì , gì !”. Hai đốm mây nhỏ cháy đỏ trong chốc lát xuất hiện ngay đôi má non tơ của cô.
“Ha ha”, Tô Thích bật .
Ngụy Nhất cảm thấy thật hổ, đau khổ mặt về phía ngoài cửa xe.
Đến cổng nhà họ Ngụy, Ngụy Nhất xuống xe lao thẳng trong nhà, hề ý định mời Tô Thích nhà chơi. Tô Thích cũng khó chịu, rảo mấy bước chân đuổi kịp theo , hét lên: “Cô bé!”.
Một tiếng “cô bé”, dịu dàng trìu mến đến mức khiến Ngụy Nhất cảm thấy tê từ đầu tới chân. cô vẫn dám đầu, chỉ dừng bước một chút như dặn dò.
“Năm rưỡi chiều mai, gặp về nhé”, giọng ấm áp kèm tiếng nhẹ nhàng như động viên khẳng định từ phía vọng .
“Vâng”, Ngụy Nhất mơ hồ gật đầu cắm đầu lao thẳng trong nhà.
______________________________________________-
[1] Ca khúc nổi tiếng do Châu Kiệt Luân (周杰伦) và Phí Ngọc Thanh (費玉清) hợp xướng.