Ngụy Nhất cũng chẳng cảm thấy ngượng ngùng, ăn xong quả táo lục ngăn kéo tìm đồ ăn. Người phụ nữ hiền từ lôi từ gối một hộp kẹo, Ngụy Nhất đón lấy, tìm loại kẹo mà thích trong đám kẹo xanh xanh đỏ đỏ đó. Cô chọn một chiếc kẹo cao su, đắc ý ăn ngon lành chu miệng lên thổi hình bong bóng.
Trâu Tướng Quân chợt thấy rung động trong lòng, đây mới là tính cách cần của cô bé mười tám tuổi, ngây thơ, hiếu động, thích nũng mặt quan tâm , bướng bỉnh, năng ỏn ẻn và còn tự do tùy tiện…Cô đối phương thật sự yêu thương , vì mới từ trong lớp vỏ ngụy trang bước , yên tâm trở về đúng với bản chất của .
“Nhất Nhất còn nhỏ, hy vọng Trâu sẽ quan tâm chăm sóc cho nó”, thần sắc của phụ nữ đó bỗng ảm đạm, một câu như đang gửi gắm .
Ngụy Nhất hề ngượng ngùng, lắp ba lắp bắp : ”Dì! Xem dì lung tung gì ? Anh là bạn trai của chị gái đấy!”.
Trâu Tướng Quân hằn học trợn mắt cô nhưng cũng gì. Dưới cái bất mãn của phụ nữ đó, chỉ thấy nóng bừng, khuôn mặt cũng dần đỏ lựng.
“Vậy thì hãy đối xử với Trích Tiên nhé!”, phụ nữ , ngữ khí trở nên khô cứng hơn. Bà dậy, đem chiếc áo len mới đan một nửa ướm thử lên Ngụy Nhất, lúc , bà lưng về phía Trâu Tướng Quân.
Ngụy Nhất khuôn mặt lộ rõ vẻ hạnh phúc, trong phòng, hồn nhiên hơn thường ngày nhiều.
Khoảng hai tiếng , cô y tá mở cửa bước , đến giờ bệnh nhân cần nghỉ ngơi.
Hai phụ nữ, một già một trẻ bịn rịn rời, lưu luyến chào tạm biệt.
Từ bệnh viện , Ngụy Nhất trở về trạng thái như cũ. Dường như chỉ trong chốc lát, từ một đứa trẻ là một trưởng thành.
lúc mặt trời chiếu những ánh nắng gay gắt, chiếc áo sơ mi của Trâu Tướng Quân khô lâu giờ ướt mèm.
Trâu Tướng Quân một đoạn, đầy mồ hôi, áo khoác, áo vest đều cởi hết, cà vạt cũng xộch xệch, khuôn mặt nhếch nhác. Ngụy Nhất thấy quả thực sợ nóng, liền nở một nụ xinh xắn : ”Đã bảo đừng mà cứ theo!”, đó, bàn tay nhỏ xinh xắn xòe mặt , “Anh sợ nóng, để em cầm quần áo giúp cho”.
Trâu Tướng Quân hề khách khí, quả nhiên dúi chiếc áo khoác tay Ngụy Nhất. Tiếp tục theo cô, chốc chốc than vãn bệnh viện cách xa bến xe buýt thế, lúc ngoạc miệng kêu khát, ngó nghiêng khắp nơi tìm nước uống. Sau khi tâm trạng mâu thuẫn của Ngụy Nhất giảm bớt, bản tính ôn hòa hiện rõ, nụ cũng nhiều hẳn lên, an ủi rằng: “Sắp tới bến xe ”.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/truoc-la-tieu-nhan-sau-la-quan-tu/chuong-19-2-tinh-yeu-cua-di.html.]
Thấy Trâu Tướng Quân mồ hôi nhễ nhại, chiếc sơ mi trắng lấm lem vệt mồ , mỗi khi tới một bóng râm nào đó đều lười nhác dừng một chút, đó luôn giữ bộ mặt với khí thế hiên ngang, giờ khát tới nỗi khản tiếng lệch miệng, khiến hình tượng cao quý, vô cùng xa vời của thường ngày trong chốc lát trở nên con , sinh động và sáng lạn hơn.
Trong bụng Ngụy Nhất thầm nhạo sự cao quý của , ngoài miệng : “Sợ nóng thế cơ ? Vậy thì nghỉ một lát ”.
Trâu Tướng Quân cũng buồn để ý tới việc chiếc quần đang mặc đắt giá , lập tức bệt xuống.
Ngụy Nhất lấy từ trong túi một chai nước, vặn nắp chai, chậm rãi uống một ngụm.
Trâu Tướng Quân thấy, lập tức bàn tay to lớn vươn , miệng thì hét toáng lên: “Biết khát mà bây giờ mới chịu lấy ! Đưa đây!”.
Ngụy Nhất chăm chú bàn tay to lớn đang đưa mặt cô, do dự : “Cái là của em…”.
“Đồ con gái nhỏ nhen, lát nữa về sẽ mua cả xe nước cho em”, Trâu Tướng Quân dậy định giật lấy chai nước.
“Đây là… là nước em uống ”.
Trâu Tướng Quân để ý nhiều đến , giằng lấy dốc thẳng miệng, một uống hơn nửa chai. Ban đầu, Trâu Tướng Quân nóng khát khó chịu, chỉ uống để giải tỏa cơn nóng rát ở cổ họng, chứ nào để ý xem đó là nước gì. Uống ừng ực một , đến ngụm cuối cùng, cổ họng phát một tiếng dễ chịu. Uống nước xong, mới hồi tưởng dư vị trong miệng, chua chua ngọt ngọt, thanh khiết sảng khoái. Nhìn chai nước, vẻ mặt tâm đắc, hỏi: “Đây là nước gì , mua ở ? Hương vị tồi”.
“Đó là nước chanh, em tự ”.
“Em?”, Trâu Tướng Quân hết sức kinh ngạc, dám tin, nhắc nữa, “Em tự á?”.
“Vâng”, Ngụy Nhất mỉm rạng rỡ, “Đơn giản lắm, bởi bây giờ đang là mùa chanh. Đầu tiên, rửa chanh thật sạch, thái lát, bỏ lọ kín, cho thêm chút đường trắng. Một thời gian , khi chanh ngấm đường, tiết nước thì lấy một chút nước đó pha với nước trắng, thêm ít mật ong là nước chanh để uống ngay thôi”, Ngụy Nhất liến thoắng hướng dẫn cách cụ thể cho , cũng nghĩ rằng vị đại thiếu gia sẽ đích mấy việc vặt vãnh đó.
“Em tự á?”, Trâu Tướng Quân vẫn quanh quẩn với vấn đề đó, thấy thật siêu việt, “Ai dạy em ?”.
“Dì em, em còn học dì nấu ăn nữa”, Ngụy Nhất hì hì, khuôn mặt lộ vẻ sùng bái, “Có dì em cừ ? Không những thế, hồi còn trẻ dì dịu dàng xinh , nếu dì trẻ thêm hai mươi tuổi nữa thì em đảm bảo, nếu theo đuổi, chắc chắn dì chẳng thèm để ý tới !”.