Trước Là Tiểu Nhân, Sau Là Quân Tử - Chương 18 .2: Trâu Tướng Quân và xe buýt.

Cập nhật lúc: 2025-08-13 02:49:57
Lượt xem: 3

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/1B8nPQWmqZ

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

“Xe buýt gì chứ, thôi, lái xe đưa em .”

“Không.”

Lòng kiên nhẫn của Trâu Tướng Quân sắp tới đỉnh điểm, sắc mặt đổi: ”Sao một cô gái như cô gây gổ như ?”.

Ngụy Nhất cũng chẳng chịu thua, trợn mắt , chậm rãi nhả từng chữ một: ”Anh thể chọn cách tránh xa một chút”.

Trâu Tướng Quân bực bội, thoáng yên lặng một lát mà cái bóng trắng tinh khôi xa vài mét , nghiến răng đuổi theo: ”Vậy thì sẽ cùng em!”.

“…”, Ngụy Nhất buồn chuyện với .

Trâu Tướng Quân cho rằng nhận sự đồng ý của nên vô cùng mừng rỡ, vội vàng : ”Em đợi một chút, để đỗ xe gọn .”

Đến khi đỗ xe xong thì thấy bóng dáng của Ngụy Nhất nữa.

Trâu Tướng Quân lầm lầm nguyền rủa chạy về phía , cuối cùng cũng đuổi kịp, hổn hà hổn hển mắng: ”Này cô bé lừa đảo ! Định khiến Trâu mệt c.h.ế.t hả?”.

tưởng chứ?”, Ngụy Nhất bình thản trả lời.

Trâu Tướng Quân cô cố tình , đành chịu thua: ”Cứ gọi là mà, năng hung dữ như thế gì?”.

Ngụy Nhất Trâu Tướng Quân là ngông cuồng, ác bá, hạ giọng như , hơn nữa, dù cũng là rể tương lai của , gọi một tiếng cũng gì khó khăn cả. Ngược , thái độ hung dữ của lịch sự. Bởi thế cô cũng thấy áy náy.

khi nghĩ tới những hành động xa mà đối xử với cô và Tô Thích, cô cương quyết tiếp.

Tuyến xe buýt tới bệnh viện cứ hai mươi phút mới một chuyến. Trâu Tướng Quân là đàn ông cực kỳ kiêu ngạo, từ nhỏ quen với việc để ý đến sắc mặt của khác, thấy Ngụy Nhất cứ sa sầm nét mặt, cũng ngượng ngùng giao lưu như thế nào, liền lôi một điếu thuốc , châm lửa hút.

Hai , một cao một thấp cứ như ở bến đỗ xe, cùng yên lặng. Một hút thuốc, thì mặt về hướng khác.

Xe buýt như bệnh già nua, yếu ớt, chậm chạp, thở phì phò, ho sù sụ, tiến những bước chậm như rùa bò tới bến. Ngụy Nhất bước lên , bỏ đồng xu hai tệ hòm thu phí tự động. Trâu Tướng Quân từ nhỏ tới giờ xe buýt bao giờ, những trình tự như . Anh cứ bám theo Ngụy Nhất, lắc la lắc lư bước khoang xe.

Anh tài xế gọi giật :”Anh , , trả tiền vé ! Trả tiền vé ! Trẻ trung thế , âu phục chỉnh tề, cái thì học, học thói trốn vé!”.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/truoc-la-tieu-nhan-sau-la-quan-tu/chuong-18-2-trau-tuong-quan-va-xe-buyt.html.]

Thời tiết đầu hạ, xe buýt điều hòa, bác tài xế cả nhớp nháp mồ hôi, tâm trạng thoải mái, khẩu khí đương nhiên cũng thể hòa nhã.

“Này! Bao nhiêu tiền?”, Trâu Tướng Quân cảm thấy ngại ngùng, hỏi cộc lốc.

“Chẳng đó ! Hai tệ!”

Trâu Tướng Quân thấy các cô gái xe đều đổ dồn ánh mắt về phía , ghé tai chụm đầu, khua chân múa tay chỉ trỏ. Khuôn mặt khôi ngô tuấn tú bỗng chốc đỏ bừng, Tướng Quân móc ví tiền nhưng chẳng đồng tiền lẻ nào cả cuống đến nỗi mồ hôi đầm đìa. Trâu Tướng Quân mặc bộ vest hàng hiệu của Italia, đôi giàu da bóng lộn một vết bụi, khí chất phi phàm, dáng một nhân tài, nhưng bẽ mặt chỉ bởi hai tệ, trong chiếc xe buýt lắc lư nghiêng ngã đầy những vết gỉ sắt, ngượng ngùng, cuống quýt sờ mó khắc các túi .

Cuối cùng, chỉ còn cách rút một tờ bạc màu hồng phấn mệnh giá một trăm tệ định nhét hòm tiền.

Bác tài xế cau mày: ”Không trả nổi !”.

“Không tiền lẻ”, Trâu Tướng Quân lạnh lùng .

“Không tiền lẻ thì xe buýt gì? Tìm taxi mà chứ!”, bác tài xế bỗng cất cao giọng.

Trâu Tướng Quân vốn định nổi cáu, nghĩ một lát nín nhịn. Không còn cách nào khác, đành đưa mắt cầu cứu Ngụy Nhất, cô gái đó đang ngắm phong cảnh ngoài cửa xe, tỏ vẻ như thấy .

“Không cần trả ”, Trâu Tướng Quân tức quá, khịt mũi lạnh lùng, bỏ tờ một trăm tệ trong hòm đến xuống cạnh Ngụy Nhất. Những bước đầy hào phóng đó thu hút những cái liếc mắt đầy ngượng ngùng của các cô gái trẻ. Mọi xe đều tròn xoe mắt ngạc nhiên, càng lúc càng nhiều tiếng xì xèo bàn tán.

Ngụy Nhất lườm một cái đầy miệt thị, đôi môi nhỏ mở khép, thốt bốn chữ “thành phần hủ bại”. Nắm đ.ấ.m của Trâu Tướng Quân lúc thì nới lỏng, khi thì nắm chặt, điều chỉnh nhịp thở và ngữ điệu, với cô: “Ngụy Nhất, thật lòng coi em là em gái, sợ em một an , em xem, thái độ em là gì ?”, lời ý nặng tình sâu của bề , đến nỗi khiến Ngụy Nhất vô cùng hổ.

Ngụy Nhất yên lặng hồi lâu mới mở miệng, giọng điệu mềm mại hơn nhiều: ”Em đến bệnh viện thăm , chắc chắn nơi đó, Trâu, về . Em một ”.

Trâu Tướng Quân thấy ngữ khí của Ngụy Nhất nhẹ nhàng hơn, trong lòng mừng rỡ, thể luôn: ”Em chỉ là một cô bé, yên tâm. Anh sẽ cùng em. Cũng phiền hà gì mà”, xong, bàn tay to lớn của vỗ vỗ hai cái lên bàn tay nhỏ bé đang nắm tay vịn ghế.

Ngụy Nhất gì nữa, khuôn mặt căng thẳng trở nên hiền hòa hơn. Trâu Tướng Quân nát gan nát ruột tìm chủ đề để chuyện với cô, chọn những vấn đề mà thể cô sẽ thấy hứng thú như chuyện thú vị khi du học ở Anh, câu chuyện của các vị giáo sư con , thiên nhiên ở nước ngoài…Ngụy Nhất dần thu hút, tư duy cũng đổi. Cô tuổi còn trẻ, suy nghĩ đơn giản, vốn đối xử quá cực đoan với khác nên chỉ một lát , tâm lý phòng hóa giải. Ban đầu, cô cố giữ yên lặng, đáp lời, đó thì cũng trả lời một trong ba câu hỏi, cuối cùng, câu hỏi ắt câu trả lời, những thế cô còn chủ động đưa ý kiến, khuôn mặt nhỏ xinh sáng bừng, thần thái phấn chấn hẳn lên.

Đến khi xuống xe, cô coi như bạn bình thường , bài xích cũng quá mật.

Giữa đường, chuyển sang một chuyến xe khác, xuống xe bộ hai mươi phút. Trâu Tướng Quân sợ nhất là cái nóng, than vãn xe riêng của nhưng sợ cô tức giận nên thôi. Anh ăn vận âu phục chải chuốt, cố gắng chịu đựng cái nắng gay gắt giữa trưa hè và Ngụy Nhất. Khi đến bệnh viện, nhễ nhại mồ hôi.

Trâu Tướng Quân ngẩng đầu tấm biển cổng “Bệnh viện tâm thần XX”, giật kinh ngạc, ngờ mà Ngụy Nhất tới thăm bệnh về thần kinh. Liếc mắt Ngụy Nhất một cái, thấy thần sắc của cô vẫn khoan thái, thông đường thuộc lối lên phía . Vậy là, Trâu Tướng Quân cũng theo, khuôn mặt hiện rõ vẻ kính nể.

Loading...