Trước Là Tiểu Nhân, Sau Là Quân Tử - Chương 17 .1: Xin hãy tự trọng

Cập nhật lúc: 2025-08-12 16:29:50
Lượt xem: 3

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/1LSDbmDgYF

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Từ khi đổi điện thoại Ngụy Nhất Trâu tướng quân phiền nữa. Tô Thích và Ngụy Nhất ăn cơm xong, dạo phố một lát đưa cô về ký túc xá.

Các thành viên trong phòng đều tập hợp đầy đủ. Chỉ bởi ba còn vẫn đang trong tình trạng độc , về cơ bản chỉ cần Ngụy Nhất đó, tất cả các thành viên coi như mặt đầy đủ.

Ngụy Nhất đẩy cửa bước , Nguyệt Nguyệt đang ưỡn ẹo bên cửa sổ chuyện điện thoại tới mức đỏ mặt tía tai, giọng điệu nũng nịu khiến ớn lạnh. Đình Đình đang giường là chịu nổi điệu bộ đó của Nguyệt Nguyệt, một chiếc gối bay . Nguyệt Nguyệt giơ một tay đón lấy, tiếp tục chuyện. Tài nghệ lanh lợi dường như ảnh hưởng chút nào tới âm thanh đang hừng hực sức sống của .

Như Như đang ngâm chân, cô đặt đôi bàn chân với những ngón đỏ ửng vì cước khỏi hẳn chậu nước nóng, nước nóng bỏng khiến cô cứ kêu oai oái. Ngụy Nhất chạy gần hỏi:” Sao thế? Bị bỏng ! Mau nhấc chân lên ”. Bấy giờ Như Như mới rên rỉ:” oa sướng quá…oa… thoải mái quá”

“ Mùa xuân tới ! Vạn vật bắt đầu đ.â.m chồi nảy lộc. Chỉ trong phòng tới bốn con mèo như thế, suốt ngày kêu meo meo”. Như Như cong hai bàn chân lên, như vẻ một thi nhân đang rung động.

“…”

lúc Ngụy Nhất sắp phát điên lên thì Như Như bất ngờ tỉnh trạng thái của một thi nhân, bằng giọng điệu bình thường như ngày.

, Nhất Nhất, hôm nay chú họ tới trường tìm đấy, nhưng gặp bận hẹn hò với thiên thần họ Tô , tớ bảo chú tới vườn hoa mà tìm, chú một vòng là tìm thấy.”

Như Như một tật chuyện dài dòng, mãi mà chủ đề chính của câu truyện, Ngụy Nhất mà chẳng hiểu gì cả nhưng vẫn kiên trì tiếp.

“ Sau đó qua hỏi . Ông chú họ của đấy nhé, kinh động đến cả ban lãnh đạo trường nữa, chính thầy hiệu phó đích dẫn chú tới ký túc xá nữ tìm . Để bao che cho tớ dối thư viện học . Cậu từ tới nay tớ bao giờ dối mà, dối gần đây nhất là hồi tiểu học, lúc đó tớ mới lên lớp hai, một …”

“ Nói thẳng vấn đề “ Đình Đình chịu nổi nữa, rõ nếu lúc lên tiếng ngắt lời, thế nào cũng lôi cái chuyện đau lòng đánh hồi bé đó kể thứ một trăm linh một nữa cho mà xem, thấy Ngụy Nhất lương thiện vẫn đang chăm chú lắng , cô đành lớn tiếng nhắc nhở.

Đình Đình mặc dù goi tên nho nhã nhưng thực tế hùng dũng, hét lên một tiếng, Như Như hẳn dừng hồi tưởng, bình tỉnh như dứt khỏi giấc mơ,lời cũng rõ ràng trình tự: “ Hôm nay chú họ của tới tìm nhưng ở trong phòng, bọn tớ di động mới của nên cho chú điện thoại cố định của phòng . Hết.”

“ Chú họ? Chú họ nào??? “ Ngụy Nhất vắt óc suy nghĩ một hồi tìm kiếm nhưng vẫn kết quả.

“ Tớ , tớ !, tớ cũng thấy . Cực kỳ trẻ trung nhé cao to, trai, ăn vận lịch sự sang trọng! Chỉ điều trông nghiêm nghị, chuyện thì cộc lốc, ánh mắt lạnh lùng, ngữ điệu lạnh nhạt thôi. tớ thích!”. Nguyệt Nguyệt kết thúc cú điện thoại ướt át đó vội vàng lên tiếng góp chuyện.

“…” Ngụy Nhất vẫn đang m.ô.n.g lung hiểu.

“ Đừng dấu bảo bệ kỹ thế mà! Giới thiệu ông chú trai cho tớ ! Thế nào? Tớ để ý đến chuyện già hơn một đời !”

“…” Ngụy Nhất ngửa mặt lên trời điệu bộ gì.

Lúc bấy giờ tiếng chuông điên thoại của phòng vang lên, Nguyệt Nguyệt nhấc ống ngay: “ Alo Ồ Ồ, nhà! Để em gọi giúp

Sau đó cô đưa điện thoại cho Ngụy Nhất, : “ Điện thoại của ông chú trai đấy”, liếc mắt đưa mày khẽ : “ Nhớ giới thiệu cho tớ đấy!”

Ngụy Nhất bồn chồn cầm ống , đó sắc mặt đổi nhanh chóng, những thế, những lời chuyện là đơn từ:

“ Alo. Hừ. Anh. Không. Không”, cuối cùng là một tiếng hét “ Cái gìiiii?”, đặt ống xuống.

Cú điện thoại vô cùng kỳ quặc khiến ba cô bạn cùng phòng vô cùng hiếu kỳ, thấy Ngụy Nhất cúp điện thoại định chạy tới hỏi thăm xem chú trai gì nhưng khi đối diện với đôi mắt ngân ngấn nước của cô ai dám mở miệng . Cả ba đều dùng ánh mắt đưa tiễn Ngụy Nhất khỏi phòng.

Nội dung của cuộc điện thoại ban nãy như :

Ngụy Nhất lơ mơ điện thoại: “ A lô”

Sau một hồi yên lặng, giọng trầm mạnh của Trâu Tướng Quân gọi tới: “ Chú đây”

“…” Ngụy Nhất định cúp điện thoại.

“ Đồ ngốc, cô dám cúp điện thoại một nữa xem”. Dường như Trâu Tướng Quân thể thấy vẻ mặt chán nản của Ngụy Nhất từ hàng nghìn dặm, lên tiếng uy h.i.ế.p khi cô cúp máy.

“Hừ!” Ngụy Nhất trong lòng tức giận, “hừ” một tiếng hề thiện cảm chút nào nhưng cũng dám manh động.

Trâu Tướng quân thầm nhủ, cô gái ngốc nghếch cũng chỉ dám phản kháng một chút trong điện thoại thôi, khi gặp mặt sẽ biến thành chú chim non ngay mà, nghĩ tới đây, nhịn , bật thành tiếng.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/truoc-la-tieu-nhan-sau-la-quan-tu/chuong-17-1-xin-hay-tu-trong.html.]

“ Nếu cô cúp điện thoại thật cũng chẳng dám gì, cùng lắm chỉ đến trường cô lượn vài vòng, khảo sát tình hình học tập và quan tâm một chút tới vấn đề ăn uống sinh hoạt của cô thôi. Cũng nhân tiện với vị hiệu trưởng họ Uông của các cô một tiếng, cô là vợ cưới của và nhân tiện nhờ ông để ý tới cô một chút…chỉ thế thôi”.

“ Anh!” Ngụy Nhất tức tới nỗi than run bần bật.

Nếu quả thật đúng như , Ngụy Nhất cũng cần học nữa, dùng ba tấc vải trắng để kết liễu cuộc đời cho xong. Trâu Tướng Quân ha hả chế giễu : “ Sau dám cúp điện thoại của nữa hả!”

“…”

“ Nóiiiiiiiiii” đối phương cố ý kéo từ thật dài, như đang cho cô một cơ hội, dường như nếu cô bỏ qua cơ hội , sẽ hành động ngay.

“ Không!” Ngụy Nhất yên lặng hồi lâu nhân nhượng .

“ Sau còn gây chuyện nữa ?”

“ Không!”

“ Có lời ?”

“…”

“ Hử!”

“ Nghe”

“ Tốt lắm thì bây giờ hãy xuống ngay, cho cô 2 phút”

“ Cái gì!” Ngụy Nhất kinh ngạc.

“ Hai phút nữa mà thấy sẽ tới tìm vị hiệu trưởng họ Uông ngay lập tức”.

Sau đó, kịp để cho Ngụy Nhất định thần , cúp điện thoại .

Hai phút , Trâu Tướng Quân thấy Ngụy Nhất rụt đầu rụt cổ chui khỏi tòa nhà ký túc, về phía với tốc độ như sên bò.

Đến khi còn cách ba mét, cô lập tức dừng , ngó nghiêng xung quanh, dường như sợ khác thấy .

“ Làm gì mà cứ như gặp tổ chức Đảng bí mật ”. Đôi mày rậm của Trâu Tướng Quân nhíu , một cách mấy vui vẻ. Sải hai, ba bước chân tới, cánh tay dài vươn , ôm gọn Ngụy Nhất lòng.

Mùi hương bạc hà thanh khiết chỉ Trâu Tướng Quân bao trùm lấy cô khiến khuôn mặt Ngụy Nhất đỏ ửng.

“ Á, buông ” , Ngụy Nhất giãy giụa.

“ Ban nãy cô đồng ý với như thế nào hả!” Trâu Tướng Quân cô bực tức trợn tròn hai mắt.

Ngụy Nhất sợ sẽ chọc giận đàn ông vui buồn thất thường , giả bộ hỏi: “ Anh… cũng cho chứ?”

“Đến hồ, chuyện với cô”, Trâu Tướng Quân đến đây, gương mặt khẽ ửng đỏ khác thường.

“…” Ngụy Nhất cảnh giác , trong lòng thầm suy xét về mức độ chân thực trong lời .

Trâu Tướng Quân thấy Ngụy Nhất động đậy, hổ quá biến thành tức giận: “ Hay là cô hy vọng sẽ ở đây luôn.”

Ngụy Nhất dám nơi đông qua như thế với một tên lưu manh như , cô chậm rì rì bước về phía , miệng khẽ lẩm bẩm: “ Vậy thì nhanh lên còn ôn bài.”

Trâu Tướng Quân vốn nghĩ rằng chắc Ngụy Nhất sẽ phản kháng một hồi, cô gái mỗi khi gây chuyện thật sự khó thể khống chế nổi, hơn nữa, đây là trường học nên dám càn.

Không ngờ cô mới dọa vài câu sợ tới mức ngây ngô . Bộ dạng thật ngoan ngoãn. Trâu tướng quân vô cùng mừng rỡ, rảo hai, ba bước lớn đến sát bên cô.

Loading...