Trước Là Tiểu Nhân, Sau Là Quân Tử - Chương 15 .1: Ai cũng có một thời tuổi trẻ ngông cuồng.

Cập nhật lúc: 2025-08-12 16:22:22
Lượt xem: 2

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/40SymCNlPk

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Trong xe, Ngụy Nhất khách khí, cô ở hàng ghế .

Hóa , tên đầy đủ của Vĩ là Trần Đạo Vĩ, quả nhiên là tài ăn . Anh khuôn mặt trắng trẻo, đường nét thanh tú, cá tính nhưng hào phóng nhiệt tình, giọng trầm mạnh. Anh giọng Bắc Kinh đặc sệt, những âm vần uốn lưỡi phát trôi chảy. Lúc , cần đối phương để ý , cứ thao thao bất tuyệt, lời ý , khoa chân múa tay, lúc nào để cho thời gian chết. Ở bên , Ngụy Nhất cảm thấy thật thoải mái, cũng quá gò bó, đôi khi còn đùa, kể vài câu chuyện vui. Vĩ suy đoán tình hình tài chính thế giới xong, bắt đầu bình phẩm về chính sách mới nhất của quốc gia, đó từ những dân vô tội ở Iraq đến Sean Penn của giải Oscar. Cuối cùng là kể tới tuổi thơ của , trong câu chuyện thi thoảng nhắc tới Tô Thích, những lúc Ngụy Nhất dỏng tai lên chăm chú . Còn cứ khi nhắc tới Trâu Tướng Quân thì Ngụy Nhất liền mặt ngắm phong cảnh bên ngoài.

Từ gương chiếu hậu, Vĩ quan sát cử chỉ của Ngụy Nhất, bật ha hả, lên tiếng bênh vực cho Trâu Tướng Quân:

“Cái tên Trâu Tướng Quân đó thực cũng đến nỗi tồi, trong mấy em chơi với , thông minh nhất, chỉ IQ đạt tới 170! Hồi tên đó còn học ở Anh, đám con gái mắt xanh tóc vàng thi theo đuổi, khí chất cũng kém Tô của em . Em đừng chỉ tính khí nổi cáu của nhé! Thực , Tướng Quân cũng là một chú lừa ưa phỉnh nịnh, chỉ cần thuận theo ý của , việc sẽ trở nên . Con cũng trượng nghĩa, chính trực”, đến đây liền liếc mắt Ngụy Nhất, thấy cô khẩu hình “hứ” một tiếng, cũng bực , mỉm gật đầu, “Hì hì, cũng đúng mà, phong lưu một chút”.

Anh phong lưu vô độ thì , chuyện một chút. Ngụy Nhất thầm phản pháo .

Bởi Ngụy Nhất mối hiềm khích với Trâu Tướng Quân nên thích việc khác , nếu như ai khen , cô cảm thấy thoải mái trong lòng.

“Người phong lưu sẽ phí hoài tuổi trẻ mà! Ai bảo tuấn tú nhiều tiền, mà phụ nữ chỉ yêu cái đó.”

Hình như vị thiếu gia tên Vĩ lợi lộc gì đó từ Trâu Tướng Quân, cứ tươi biện giải cho , đó liếc mắt Ngụy Nhất qua gương chiếu hậu, thành khẩn : “Đương nhiên là bao gồm em Nhất Nhất , tài sản nhà họ Ngụy đồ sộ như , đương nhiên là chẳng để ý tới những thứ vặt vãnh đó, tiền bạc cũng chỉ coi như thứ bỏ thôi”.

Ngụy Nhất lặng lẽ ngoài cửa xe, một chú mèo đen nhảy xuống từ bồn hoa, cơ thể yểu điệu nhanh nhẹn. Con mèo đen đầu Ngụy Nhất, ánh mắt đó lạnh lùng, ngạo mạn, thật giống với ánh mắt của tên lưu manh họ Trâu nào đó.

“Nói tới chuyện đối đầu giữa Tô Thích và Trâu Tướng Quân, nên trách những lớn từ nhỏ reo rắc mối thù hằn ân oán lên đầu họ. Đại lão gia nhà họ Trâu vốn vẫn mang tư tưởng phong kiến, trọng nam kinh nữ, quý trọng con trai. Mẹ Tô Thích từ nhỏ lão gia quan tâm nên ôm mối oán hận trong lòng suốt nhiều năm. Sau khi sinh Tô Thích, liền ôm hy vọng con trai sẽ khiến vẻ vang, bất cứ việc gì cũng yêu cầu Tô Thích vượt qua Trâu Tướng Quân, bắt con trai cao hơn một bậc. Ông Trâu là rộng lượng, đương nhiên sẽ can dự những cuộc ganh đua vô vị đó. Chủ yếu là của Tướng Quân thôi. Ôi dào, phụ nữ dù mạnh mẽ đến mấy thì cũng bản tính nhỏ nhen...”, đến đây, mỉm , “Đương nhiên, ngoài em Nhất Nhất ”.

Thấy Ngụy Nhất giữ thái độ thờ ơ nhưng ít nhiều vẫn đang lắng , đưa tay lên lau nước bọt hai bên mép tiếp:

“Mẹ Trâu Tướng Quân cũng dồn hết hy vọng con trai . Vậy là hai em họ từ nhỏ cạnh tranh với , Trâu lão gia hồi đó thanh thế và uy lực lớn trong giới chính trị, nhưng cai quản việc gia đình, cuối cùng đành mắt nhắm mắt mở, mặc cho hai đứa cháu tranh giành với . Vốn dĩ chỉ là sự tranh giành nhỏ nhặt giữa những đứa trẻ với , ví dụ như tranh giành đồ chơi, thức ăn, đánh một hồi thôi, nhưng đó xảy một chuyện khiến mối quan hệ giữa hai em vô cùng tồi tệ.”

“Chuyện gì ?” Vĩ cũng thật hiểm độc, đến vấn đề mấu chốt đột nhiên dừng , chơi trò úp mở. Ngụy Nhất chịu nổi nữa, buột miệng truy hỏi.

: “Vì phụ nữ”.

Ngụy Nhất sững , trái tím nhói đau nhưng vẫn giải thích tiếp. Nếu là chuyện liên quan tới Tô Thích, cho dù thế nào, cô đều .

“Nói !”, Ngụy Nhất thúc giục.

đến đó, bỗng cảm thấy tiết lộ quá nhiều chuyện, nhưng nếu hết, để đọng trong họng cũng chẳng vui vẻ gì, liền liếc mắt quan sát biểu hiện của Ngụy Nhất, thấy cô vẻ tức giận mới cảm thấy yên tâm. Anh cũng dám kể quá tường tận, chỉ đại khái một câu:

“Người con gái mà Tô Thích yêu thương Trâu Tướng Quân cướp mất.”

Tên lưu manh đúng là đồ khốn! Khuôn mặt nhỏ nhắn của Ngụy Nhất lộ rõ vẻ khinh bỉ.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/truoc-la-tieu-nhan-sau-la-quan-tu/chuong-15-1-ai-cung-co-mot-thoi-tuoi-tre-ngong-cuong.html.]

Vĩ thấy Ngụy Nhất vẻ vui, bèn vội vàng đỡ cho bạn: “Ôi dào! Chuyện cũ của mấy trăm năm về , em còn tính toán gì! Ai mà chẳng thời tuổi trẻ ngông cuồng?”.

Một câu tuổi trẻ ngông cuồng là thể lấp l.i.ế.m hết những đau khổ mà gây cho Tô Thích ? Đáng ghét!

Ngụy Nhất nghĩ, một hiền hậu, ôn hòa như Tô Thích mà mỗi đối diện với Trâu Tướng Quân đều tỏ phẫn nộ, ngọn lửa oán hận đó cháy suốt bao nhiêu năm qua vẫn thể lụi tắt, thể thấy năm đó đau khổ như thế nào. Hành động bỉ ổi như , chỉ cần một câu tuổi trẻ ngông cuồng là thể hóa giải , để chuyện cuốn theo gió ?

Thật đáng buồn !

Nhớ đến sự quấy rối của Trâu Tướng Quân đối với , hóa quả nhiên là vì Tô Thích, cướp đồ của Tô Thích mãi thành thói quen ? Ngoài chiếm đoạt , quyền quý chẳng còn việc gì khác để nữa ?

Thật đáng thương!

Một đáng ghét, đáng buồn , đáng thương như hôn tới hai ! Ngụy Nhất căm hận đưa tay lên lau miệng. Cô đồ vật, cô là phụ nữ của Tô Thích, ai thể cướp đoạt .

thái độ bỗng chốc đổi và ánh mắt tức giận của Ngụy Nhất cho hoảng sợ, liền im bặt, chỉ chuyên tâm lái xe. Rất lâu , thấy giọng khoan thai từ phía vọng tới như một linh hồn ai oán ở phương xa. Ngụy Nhất khẽ hỏi: “Anh ... chắc là yêu cô ?”.

Vĩ trở nên căng thẳng, lập tức nghĩ ” là Tô Thích, “cô ” chắc hẳn là con gái mà Tô Thích yêu thương. Trong lòng cảm thấy nỡ nhưng cũng dối: “Rất yêu”, trong giọng phần tiếc nuối, “Vì cô , Tô Thích bao nhiêu chuyện hoang đường, nhưng vẫn thể giành từ tay của Trâu Tướng Quân”.

“Tên họ Trâu đó yêu cô ?”, Ngụy Nhất vốn những chuyện liên quan tới nhưng vẫn hỏi.

Vĩ dở dở , ngay cả họ tên đầy đủ của Trâu Tướng Quân mà cô bé cũng buồn , xem lỗ hổng gây quá lớn : “Cái đó rõ lắm, đối với phụ nữ đều như ”.

Nói đến đây, bỗng thấy khuôn mặt của Ngụy Nhất chút ửng hổng, cảm thấy kỳ lạ.

May mà Ngụy Nhất bới cháy tận đáy nồi và cũng chẳng hỏi “Cô là ai?”. 

Ngụy Nhất thề rằng, suốt đời sẽ bao giờ chuyện với con liêm sỉ đó nữa.

Trường Đại học S là nơi tập trung của con cái nhà giàu trong cả nước, chuyện nhiều xe sang đưa đón sinh viên là thường tình. Mọi đều sớm quen với những cảnh tượng đó. Vì , khi chiếc Bentley của Vĩ đỗ cổng trường, chỉ liếc mắt một cái chứ sóng gió nào nổi lên cả. những việc xảy đời thường đúng như mong . Vừa về đến phòng ký túc xá, chuông điện thoại di động của Ngụy Nhất vang lên, là dãy lạ.

“A lô.”

“Đồ ngốc, về đến trường ?”

“Sao điện thoại của ?”

“Hi hì”, đầu dây bên vang lên tiếng như từ địa ngục vọng tới khiến Ngụy Nhất sởn hết cả gai ốc, kèm theo đó là một ngữ khí cao ngạo, “Chỉ cần , chẳng gì là cả!”.

Loading...