Trước Là Tiểu Nhân, Sau Là Quân Tử - Chương 13 .2: Tránh xa Trâu Tướng Quân một chút.
Cập nhật lúc: 2025-08-12 16:17:34
Lượt xem: 3
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/40SymCNlPk
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Tô Thích nâng khuôn mặt nhỏ nhắn của Ngụy Nhất lên, miêu tả phong phú và về cuộc sống tương lai, Ngụy Nhất chăm chú lắng về viễn cảnh tươi đó mà cổ họng nghẹn , nước mắt tuôn rơi.
“Sao thế cô bé?”, Tô Thích cuống quýt giúp cô lau nước mắt.
“Anh đối với em quá, ngoài em , ai đối với em như … Cảm ơn , Tô, em thật sự sợ rằng một ngày nào đó, sẽ cần em nữa, nhưng dù em vẫn cảm ơn … Bởi vì bây giờ đối với em …”, Ngụy nhất xúc động đến nỗi theo trình tự gì nữa.
Tô thích cũng xúc động, ôm chặt cô trong vòng tay, dùng cằm cọ cọ lên mái tóc của cô. Trước đây, chỉ cảm thấy cô cai gọi là ưu việt của con cái gia đình quyền quý khác, giờ càng cảm khái vì sự lương thiện và trong sáng nơi cô. Ban nãy, tất cả những lời đều thật sự xuất phát từ đáy lòng, một bức tranh vô cùng bình dị, chỉ là chuyện tương dầu củi lửa mà mỗi một gia đình đều trải qua, điều gì, thề non hẹn biển, cũng chẳng thề thốt biển cạn núi mòn, mà khiến cô muôn phần cảm kích.
Tô Thích hôn lên mái tóc cô, thì thầm trong cổ họng: “Cô bé ngốc nghếch!”.
Thấy khuôn mặt tội nghiệp đáng thương của Ngụy Nhất, chút rung cảm, cúi xuống dùng môi lau khô những giọt nước mắt đang lăn đôi má nhỏ xinh.
Đôi môi của Tô Thích nóng bỏng mà mềm mại, nhẹ nhàng lướt khuôn mặt Ngụy Nhất, mùi thơm như mùi của nắng chỉ riêng cơ thể , như mạch nước chảy dần dần bao quanh lấy cô, cả hai tràn ngập trong bầu khí thăng hoa. Ngụy Nhất kinh ngạc tới nỗi quên cả , cô dám tin chút cảm giác kinh sợ vì yêu chiều quá, cứ mở to mắt Tô Thích. Biểu hiện như nhận thiên ân của cô khiến Tô Thích phần bối rối, giọng chùng xuống:
“ Cô bé ngốc nghếch, em gì thế?”
Sau đó, Ngụy Nhất một động tác mà dù mơ, Tô Thích cũng thể nghĩ tới. Một cô gái sống khép kín, nhút nhát như Ngụy Nhất cố gắng kiễng chân lên, áp đôi môi của lên đôi môi . Ngụy Nhất thực sự hôn, khi môi chạm môi cô liền buông ngay, cúi gằm mặt xuống, thấy Tô Thích phản ứng gì, trong lòng cô chút hồi hộp, lo lắng, chỉ chằm chằm một chiếc cúc áo Tô Thích, vô cùng ân hận vì hành động táo bạo của .
Tô Thích ngây , niềm vui mừng và cả sự ngạc nhiên đan xen, một cảm giác mới mẻ trào dâng trong lòng mà bản thể kiềm chế nổi. Đôi mắt trở nên sâu thẳm, vòng tay đang ôm cô càng siết chặt, nhớ biểu hiện táo bạo của Ngụy Nhất khi thổ lộ tình cảm với khi đó, mỉm : “Cô bé, gan của em nhỏ mà”.
“Em xin đừng nữa!”. Khuôn mặt của Ngụy Nhất tự nhiên hơn, cô đẩy Tô Thích , định chạy chỗ khác.
Tô Thích vẫn buông tay, còn ôm cô chặt hơn nữa.
Anh dùng tay nâng chiếc cằm vẫn luôn chịu ngước lên của cô, đôi môi đỏ hồng kiều diễm, thể kiềm chế, cúi đầu, phủ đôi môi của lên bờ môi mọng như trái đào , cắn nhẹ, theo viền môi, cố gắng kìm nén sự rung động của bởi cô hoảng hốt.
Đôi môi của Tô Thích cũng ấm áp, mềm mại như những khác, tươi như ánh mặt trời, mang theo hương vị bạc hà tươi mới, thanh mát. Nụ hôn dài tinh tế, rung động mà mang tính nhục dục, bởi là thần tượng, là thiên thần, là Tô Thích. Anh đang ở đây, hôn ! Anh hôn ! Ngụy Nhất cảm giác trời đất xoay chuyển, hổ ngại ngùng, mừng vui ngoài sức tưởng tượng, nắm c.h.ặ.t t.a.y áo Tô Thích, quên luôn cả việc hít thở.
“Ưm…”, một tiếng rên khe khẽ thoát từ khoang mũi trong lúc Ngụy Nhất chú ý, khiến nụ hôn vốn mang tính thuần khiết tăng thêm vài phần phấn khích. Tô Thích giống như nhận lệnh xung phong, khó thể cưỡng , ngửa đầu cô lên chút nữa để chiếc lưỡi linh hoạt len lỏi sâu hơn khuôn miệng.
Trong giây phút chạm đầu lưỡi của Tô Thích, đầu óc Ngụy Nhất như bỗng nổ tung, cảnh tượng Trâu Tướng Quân cưỡng hôn bản cô hiện mắt cùng với sự phản cảm mà tiện , cô đẩy mạnh Tô Thích, mở to mắt hoang mang .
Tô Thích chút hoảng loạn: “Cô bé!”.
Ngụy Nhất nhỏ hơn Tô Thích những chín tuổi, đây, Tô Thích luôn cảm thấy cô còn quá nhỏ, sợ rằng những chuyện yêu đương đó sẽ khiến cô hoảng sợ, chờ đợi thêm hai năm nữa. Ban nãy, vốn chỉ hôn nhẹ lên bờ môi , thấy cô phản kháng, nhất thời quên bản đang gì. Giờ thấy phản ứng của Ngụy Nhất, càng cảm thấy mạo phạm đến cô, chút bối rối và áy náy.
Khuôn mặt Ngụy Nhất ửng hồng, hổ ân hận, rụt rè : “Xin …”.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/truoc-la-tieu-nhan-sau-la-quan-tu/chuong-13-2-tranh-xa-trau-tuong-quan-mot-chut.html.]
Tâm trí cô rối bời, cô cũng cụ thể với ở điểm nào nữa. Cô đang mặc bộ đồ thể thao, ánh mắt trong sáng, khuôn mặt nhỏ xinh vẫn còn vương nét ngây thơ của lứa tuổi học sinh, điệu bộ của cô như một học sinh trung học thầy giáo phạt, lo lắng yên liếc trộm về phía Tô Thích. Khuôn mặt vẫn ửng đỏ, đôi môi mọng lên bất thường. Thấy bản gán ép cho cô một sắc thái tình dục, Tô Thích cảm thấy như phạm một tội ác lớn vì khinh nhờn cô bé ngây thơ trong trắng. Anh cầm tay Ngụy Nhất, một cách nghiêm túc: “Là do với cô bé. Là sai”.
Bầu khí bỗng chốc trở nên vô cùng bối rối, hai lâu mới trò chuyện thoải mái . Sau đó, họ cùng ăn cơm.
Buổi tối, đưa Ngụy Nhất về trường, sân ký túc, khi thấy bộ dạng hồn nhiên nhí nhảnh tạm biệt của Ngụy Nhất, ôm cô lòng, nhưng đưa tay , hình như nghĩ tới điều gì đó, vội vàng thu tay về và cất tiếng gọi: “Cô bé”.
Ngụy Nhất : “Dạ?”.
Tô Thích nghiêm nét mặt : “Tránh xa Trâu Tướng Quân một chút!”.
Trong hai ngày, hai với một câu giống hệt ! Ngụy Nhất rõ bao nhiêu phần trong chuyện giữa cô và Trâu Tướng Quân, cảm thấy chột , chăm chú bóng in nền sân : “Em ”.
Tô Thích thấy Ngụy Nhất ngoan ngoãn, nỡ để cô về vội, liền nắm tay cô dạo trong vườn trường thêm lát nữa. Tô Thích là một nổi tiếng như , nắm tay bạn gái dạo trong vườn trường là một việc kinh thiên động địa. Đi hai vòng mới lưu luyến đưa Ngụy Nhất về kí túc xá. Trước khi về, Tô Thích dặn dò:
“Ngày mai một phiên tòa, tối nay chuẩn chút tài liệu, nếu muộn thì cần đợi điện thoại của , ngủ sớm nhé!”.
“Vâng.”
“Lần nếu cơ hội thì đến nhà chơi nhé!”
Ngụy Nhất , ngôi nhà mà là nhà ở khu chung cư Xuân Thần, mà đó là nơi bố đang ở. Trong lòng cứ hồi hộp, kịp nghĩ nhiều, cũng trả lời nhiều, liền thoăn thoắt lẩn trốn như một chú thỏ.
Tô Thích cứ theo bóng vàng nhạt hoạt bát đó, cho tới khi thấy gì nữa mới rời .
Sau khi Tô Thích , đằng một gốc cây to khu ký túc xá nữ một bóng cao lớn bước . Trâu Tướng Quân mặt mày tối xầm, hai bàn tay nắm chặt, đôi môi mỏng mím , hai mắt nheo nheo, lộ rõ vẻ lạnh lùng. Trâu Tướng Quân cảm thấy như sắp phát điên, đợi suốt một đêm là để thấy cô và đó tình tứ nắm tay , bịn rịn lưu luyến nỡ rời xa ? Khi Trâu Tướng Quân , chú quản lý ký túc xá mới yên tâm – bí hiểm ở cổng khu ký túc xá nữ năm, sáu giờ đồng hồ , khuôn mặt lạnh lùng, hành tung khác thường, đe dọa nghiêm trọng tới sự an tòa của các sinh viên nữ và cả trái tim của nữa. Nếu còn , khi chú quản lý gọi cảnh sát tới .
Hai giờ sáng hôm , Tô Thích mới sắp xếp xong tài liệu, lúc , Ngụy Nhất chắc chắn ngủ say . Tô Thích nhớ khuôn mặt ngây thơ của cô khi ngủ trong xe, cảm giác vô cùng ấm áp.
vẫn gửi một tin nhắn cho Ngụy Nhất: “Cô bé, chúc ngủ ngon!”
“Anh, chúc ngủ ngon!”, tin nhắn trả lời gửi tới gần như ngay lập tức.
“Ngủ ngay nhé!”, nghĩ tới việc cô vẫn đợi nhắn tin tới giờ , Tô Thích mừng thương.
“Anh, tuân lệnh.”
Tô Thích nở nụ hạnh phúc.