Trừng Trị Người Chồng Bội Bạc - Chương 5

Cập nhật lúc: 2025-05-01 04:53:15
Lượt xem: 1,912

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/1B8nPQWmqZ

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Con gái tôi hét lên một tiếng, vội chạy đến đỡ tôi dậy.

Lê Trung Hữu cười đến nếp nhăn kéo kín mặt:

“Không hổ danh là thiếu gia nhà họ Lạc! Đúng là có khí chất trời sinh! Con gái tôi mà lấy được cậu đúng là ba đời tích đức!”

Hắn quay sang nhìn tôi, ánh mắt đầy khinh thường:

“Ủa, nãy còn hung hăng lắm mà? Sao giờ nằm dưới đất như con ch.ó thế?”

Hắn vừa lắc đầu, vừa cười như thể đang ban phát ơn huệ:

“Giờ cô còn chưa hiểu rõ vị trí của mình hả? Con gái tôi gả cho thiếu gia họ Lạc, mấy chục triệu từ việc bán công nghệ cũng sắp chuyển khoản về tôi rồi. Nhà tôi từ nay cao không với tới, còn cô…”

Hắn nhếch môi:

“Cô thì thảm rồi. Công ty phá sản, kiện tụng chồng chất, nợ nần cả chục triệu… chỉ tưởng tượng thôi cũng thấy đáng thương!”

Chu Mai thì lại ra vẻ yếu đuối, níu lấy cánh tay Lê Trung Hữu:

“Chồng à, nhà mình cũng đang thiếu người giúp việc. Hay là sau này để cô ta tới hầu hạ tụi mình đi, dù gì sống với nhau bao năm, cũng thân quen rồi.”

Chu Mai làm bảo mẫu trong nhà tôi mấy chục năm, oán khí sớm đã tích tụ đầy mình.

Giờ khó khăn lắm mới có cơ hội "ngoi lên", dĩ nhiên sẽ tìm đủ mọi cách để chà đạp tôi.

Ba người bọn họ cứ tưởng mình đã dựa hơi được nhà họ Lạc, lại nghĩ công ty tôi sắp phá sản nên lập tức hiện nguyên hình.

Tôi nhờ con gái đỡ đứng dậy, bật cười lạnh:

“Cái kiểu đắc ý của mấy người thật sự nhìn thấy mà nực cười.”

“Ôm lấy một thằng giả mạo, lại còn tưởng mình gả vào nhà tài phiệt thật đấy à?”

“Với lại... mấy người không thấy lấy được công nghệ cốt lõi của tôi dễ dàng quá mức sao?”

Sắc mặt đối phương bắt đầu trắng bệch, nhưng rồi hắn nhanh chóng lắc đầu, cố giữ bình tĩnh:

“Cô nói bậy! Lấy được công nghệ cốt lõi là do tôi có năng lực, do cô quản lý kém, đừng có ở đó hù dọa!”

Hắn quay sang nhìn tên Lạc Dĩ Hoài giả kia, gằn giọng:

“Thiếu gia, cô ta bây giờ đã bắt đầu nói mê sảng rồi, còn dám nói anh giả mạo. Anh thấy nên xử lý sao?”

Tên giả đó mặt mày bối rối, nhưng vẫn cố tỏ vẻ cứng rắn:

“Tát cho bà ta một cái rồi ném ra ngoài! Với loại người này còn nói làm gì!”

Đúng là ngưu tầm ngưu, mã tầm mã.

Khi không thể tự chứng minh được mình, thì cách duy nhất là dùng bạo lực đuổi tôi đi.

Bảo vệ vừa định tiến tới khống chế tôi thì bất ngờ bị một cú đá từ sau hất văng ra.

Lạc Hoài Xuyên xuất hiện, đi cùng một nhóm vệ sĩ, đỡ tôi dậy:

“Xin lỗi bác gái, do thu thập bằng chứng hơi mất thời gian nên cháu đến trễ.”

Tôi khẽ thở phào, mỉm cười nhẹ nhàng với cậu ấy.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/trung-tri-nguoi-chong-boi-bac/chuong-5.html.]

Lê Trung Hữu ngớ người:

“Cậu là ai? Đây là đám cưới con gái tôi, tôi đâu có mời cậu đến?”

“Chúng tôi đang xử lý việc nhà, làm ơn ra ngoài giùm cái.”

Lê Trung Hữu vẫn hống hách, tưởng mình đứng trên người khác.

Lạc Dĩ Hoài lại cười gằn, lấy một tập tài liệu pháp lý ra đặt trước mặt hắn:

“Con gái ông lợi dụng tên tuổi và thân phận của tôi để lừa tiền, đã gạt không ít người rồi. Tôi thấy việc này mới thực sự là chuyện lớn đấy.”

“Ông nghĩ sao?”

Lê Trung Hữu c.h.ế.t lặng, quay sang nhìn tên giả rồi lại nhìn người thật.

Quá dễ phân biệt. Một bên thì nhếch nhác gian manh, bên còn lại thì khí chất xuất chúng, phong độ ngời ngời.

Nhưng Chu Đường Nguyệt vẫn không chịu tin mình dụ nhầm người, gào lên phản bác:

“Anh nói dối! Cầm cái thư giả mạo định dọa tôi hả? Diễn viên chị ta thuê đúng không?

Còn mướn vệ sĩ, thuê luật sư làm màu, tưởng lừa được tôi à?”

“Để tôi nói cho anh biết, dám đắc tội với nhà họ Lạc, tôi kiện cho anh khóc không ra nước mắt!”

Cô ta quay sang, đôi mắt lấp lánh trông đợi nhìn người bên cạnh:

“Anh Lạc! Anh nói đi! Anh là thiếu gia nhà họ Lạc đúng không?”

Tôi thản nhiên chen lời:

“Nên nhớ, phòng pháp lý nhà họ Lạc không phải ăn không ngồi rồi đâu. Nếu cậu còn dám tiếp tục giả danh, thì không chỉ ngồi tù vài năm là xong đâu đấy.”

Tên giả ngay lập tức toát mồ hôi lạnh, run rẩy giải thích:

“Tôi đúng là tên Lạc Dĩ Hoài, nhưng không phải người nhà họ Lạc! Tôi chưa từng nhận mình là người nhà họ Lạc!”

“Là cô ta chủ động tiếp cận tôi! Cả nhà họ tự tiện lợi dụng tên tôi để truyền tin đồn, tôi... tôi chẳng biết gì cả!”

Tên Lạc Dĩ Hoài giả kia xấu hổ đến mức đỏ bừng cả mặt, nghiến răng nghiến lợi tát cho Chu Đường Nguyệt một cái vang dội.

“Hay lắm! Bảo sao ngày nào cũng ‘anh Lạc ơi, anh Lạc à’ cứ bám dính lấy tôi, hóa ra là nhận nhầm người!”

“Là ai nói với cô tôi là thiếu gia nhà họ Lạc hả? Còn dám khắp nơi khoe khoang khiến tôi bị gửi cả thư kiện! Tôi đánh c.h.ế.t cô!”

Chu Đường Nguyệt bị đánh đến bầm dập mặt mũi, cố vùng vẫy chống trả, vừa khóc vừa hét:

“Không thể nào! Tôi đẫ điều tra rõ ràng tài khoản game đó rõ ràng là của con trai nhà họ Lạc mà, sao bây giờ lại là của anh?!”

Tên giả mạo bối rối liếc nhìn Lạc thiếu gia thật, lập tức cúi đầu nịnh bợ:

“Lạc thiếu gia à, là cô ta quyến rũ tôi đấy! Tôi còn tưởng cô ấy thật lòng thích tôi cơ, nên mới coi như vợ tương lai…”

“Không ngờ cô ta lại nhắm tới anh, tôi cũng là nạn nhân mà, tất cả là tại cô ta, anh đừng kiện tôi nữa được không?”

Chu Đường Nguyệt lập tức phì một ngụm máu, phun thẳng vào mặt hắn:

“Muốn đổ hết tội cho tôi à? Nếu không phải anh ra ngoài giả làm đại gia, giả danh nhà họ Lạc, tôi có thể không nhận nhầm sao?!”

“Nhìn cái mặt anh mà tôi phát tởm! Ở cạnh anh từng phút tôi chỉ muốn móc họng nôn sạch bữa cơm ba ngày trước!”

Loading...